Chương 27: Không sợ

Thật ra trong lòng Túc Yểu vẫn luôn có một nghi vấn.

Đó là Đông Thanh kiếp trước với Đông Thanh kiếp này hoàn toàn khác nhau.

Túc Yểu có thể thản nhiên tiếp thu thân phận các chủ của Đông Thanh là bởi vì nàng yêu Đông Thanh, nhưng phần yêu này cũng không thể làm nàng bỏ qua việc Đông Thanh không thích hợp.

Đông Thanh thay đổi. Nàng vẫn luôn nhìn ở trong mắt.

Biến đổi từ lúc nào chứ? Biến ở... Sau khi nàng "Chết".

Ở kiếp trước, trước khi nàng bị độc chết, Đông Thanh vẫn luôn là thiếu niên cười rộ lên thẹn thùng ấm áp như ánh mặt trời.

Mà sau đó, sau khi nàng chết, Đông Thanh liền sống giống như cái xác không hồn, thận trọng từng bước, đem Trương Vận tâm cùng Tần Hạo đẩy xuống địa ngục.

Sống lại một đời, Túc Yểu vẫn luôn đề phòng Trương Vận Tâm cùng Tần Hạo. Nhưng dần dần nàng phát hiện nàng căn bản không cần đi để ý bọn họ, bởi vì Đông Thanh đã như có thể biết trước tương lai mà chắn phía trước nàng.

Một đời này nàng không chết, nàng sống bình yên vô sự, người nàng yêu, người yêu nàng đều ở bên người nàng, nhưng Trương Vận Tâm cùng Tần Hạo vẫn là đi theo con đường chết.

Từ đầu đến cuối Túc Yểu đều chôn phần nghi hoặc này ở trong lòng, thẳng đến vừa rồi --

Nàng gặp được vẻ mặt lạnh nhạt của Đông Thanh, tay vung lên liền lấy đi tính mạng một người.

Toàn bộ đầu óc Túc Yểu đều là một cái phỏng đoán lớn mật, nàng nỗ lực làm chính mình không được quá hoảng loạn, lại vẫn không nghe được Đông Thanh đang nói với chính mình cái gì.

Nàng không biết thanh âm của chính mình có run rẩy hay không -- "Đông Thanh, chàng cũng đã trở lại, có phải hay không?"

Đông Thanh dừng lại, nhanh chóng bắt được một chữ quan trọng, hắn nhịn xuống xúc động muốn ôm lấy Túc Yểu, nhíu mày lặp lại: "Cũng?"

Trở về... Là ý tứ hắn hiểu kia sao?

Nhìn đến sự khϊếp sợ trong mắt Đông Thanh, không biết sự chua xót từ nơi nào truyền đến chóp mũi, Túc Yểu dùng tay bưng kín đôi mắt.

Còn có nước mắt chảy ra ngoài.

Hóa ra Đông Thanh cũng đã trở lại, hóa ra Đông Thanh cũng đã trở lại. Hóa ra Đông Thanh cũng đã trở lại.

Nàng hô to ở trong lòng.

Túc Yểu không nghe được cái gì, cũng không nhìn được cái gì, chỉ muốn khóc.

Đông Thanh vừa nhìn đến Túc Yểu ủy khuất mà rơi nước mắt, cả người đều luống cuống.

Hắn không biết vì sao Túc Yểu lại khóc.

Chẳng lẽ là bởi vì hắn gϊếŧ người lung tung sao? Nhưng Trương Vận Tâm là trừng phạt đúng tội!

Hắn theo bản năng tiến lên vài bước ôm lấy nàng -- Thân mình nàng sao lại lạnh như vậy?

Đông Thanh ôm chặt hơn chút nữa, nói từng chữ đều là run rẩy: "Niên Niên đừng khóc, đừng khóc, ta sai rồi, về sau ta sẽ không bao giờ như vậy nữa, đừng khóc được không?"

Túc Yểu khóc thật sự lớn tiếng.

Nước mắt chảy ra từ khe hở ngón tay, tẩm ướt vạt áo trước ngực Đông Thanh.

Cái này thực sự làm Đông Thanh sợ hãi.

Hắn luôn cho rằng giữa hắn và Túc Yểu cách một vấn đề rất lớn, không phải thân phận các chủ Mạc Ưu Các, mà là tính cách của hắn.

Đông Thanh đã từng đơn thuần kia đã sớm chết cùng ở một khắc Túc Yểu chết ở kiếp trước kia.

Đông Thanh hiện tại, tâm đen thấu.

Từ một ngày Đông Thanh được trọng sinh lại kia, ngoài miệng hắn nói phải cho Tần Hạo cùng Trương Vận Tâm một lần cơ hội, lầy cái này để che dấu tính tình thô bạo của chính mình. Thật ra cũng không có tác dụng, ở trong lòng hắn đã sớm cho bọn họ chỉ một con đường chết, chẳng qua là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Không sai, hắn chính là hận, cho dù là chuyện đời trước, hắn cũng muốn hận tới đời này.

Mặc kệ trải qua mấy đời, chỉ cần hắn còn nhớ rõ, hắn liền sẽ không bỏ qua cho Tần Hạo cùng Trương Vận Tâm.

Chính bởi vì bọn họ hại qua Túc Yểu một lần kia.

Đông Thanh không phải người lương thiện, lại yêu Túc Yểu hướng thiện.

Tâm Đông Thanh đen thấu nhưng khi đối mặt với Túc Yểu lại là lửa nóng chân thành.

Đông Thanh nhìn thấy Túc Yểu khóc, trong lòng liền không ngăn được mà miên man suy nghĩ --- có phải Túc Yểu ghét bỏ, chán ghét hắn hay không?

Hắn thật sợ hãi.

Thế cho nên động ý niệm cầm tù Túc Yểu --- kể cả Túc Yểu ghê tởm hắn, hắn cũng không thể rời khỏi Túc Yểu.

Hắn vốn dĩ chính là cái người ích kỷ.

Đông Thanh thẹn thùng nội liễm trước kia tất cả đều là ngụy trang mà thôi.

Nếu Túc Yểu không chết, hắn sẽ ngụy trang cả đời.

...

Túc Yểu dựa vào trong lòng ngực Đông Thanh khóc cũng không biết hắn suy nghĩ như thế nào, nàng khóc mệt mỏi, đầu đều hôn hôn trầm trầm, nước mắt liền chậm rãi dừng ở hốc mắt cũng không rơi ra ngoài.

"...Đông Thanh." Túc Yểu nói giọng mũi có loại ngây thơ khác, "Chúng ta đã cùng nhau trở lại."

Đông Thanh không dám nói lời nào, chỉ là ôm Túc Yểu càng chặt.

Túc Yểu tiếp tục nói: "Ta liền nói chàng sao có thể biến hóa lớn như vậy, ta thật ngốc, sớm nên nghĩ đến."

Nghĩ đến... Liền rời khỏi hắn sớm một chút sao? Đông Thanh mẫn cảm, tay dừng trên eo Túc Yểu cứng đờ, "...Vì sao khóc?"

Năm ngón tay yên lặng nắm chặt thành nắm tay, hắn rất sợ Túc Yểu nói nàng sẽ chán ghét cái chân thật hắn này.

"Ủy khuất, kích động, khổ sở, vui vẻ... Cái gì cũng có."

Vui vẻ? Nắm tay buông lỏng ra, Đông Thanh hỏi thật cẩn thận: "Vì sao vui vẻ?"

"Bởi vì sau khi ta chết, việc muốn làm nhất chính là ôm chàng, không nghĩ tới hiện tại ta thật sự làm được."

Túc Yểu không nói dối.

Kiếp trước, sau khi nàng chết, việc tiếc nuối nhất chính là không thể đi sờ sờ đầu Đông Thanh, an ủi hắn nói: "Ta không có việc gì, thật sự."

Cho dù trọng sinh lại, trong lòng nàng cũng có chút tiếc nuối --- nàng vân là không thể an ủi được Đông Thanh cực kỳ bi thương kia.

Mà hiện tại, Đông Thanh cũng đã trở lại!

Túc Yểu nói muốn ôm chính mình? Đông Thanh buông Túc Yểu ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hắn nhìn con ngươi ướt dầm dề của Túc Yểu, "Nàng không sợ ta sao? Ta như vậy... Xấu xa như vậy."

Túc Yểu dần dần đoán được sự bất an trong lòng Đông Thanh, nàng nhìn lại hắn, trả lời gằn từng chữ một: "Không sợ."

Sau khi Đông Thanh đối diện với Túc Yểu thật lâu, mới rốt cuộc xác nhận sự kiên định trong mắt nàng.

Đây là sự cứu rỗi của hắn. Là cứu rỗi duy nhất trong sinh mệnh của hắn.

"Niên Niên," Thanh âm của hắn mang theo chút nghẹn ngào, "Nàng thật sự không phải sợ ta."

Vì không để Túc Yểu nhìn thấy nước mắt trong mắt chính mình, Đông Thanh bình tĩnh lại mà ôm chặt nàng, "Ta sẽ không bao giờ buông nàng ra."

Túc Yểu nâng tay lên, yếu ớt ôm lại hắn.

"Ta thật sự không sợ, mặc kệ chàng biến thành cái dạng gì, ta đều không sợ."

Túc Yểu rất khổ sở đời trước không thể an ủi Đông Thanh, may mắn chính là, hiện tại nàng có thể ôm hắn, hôn hắn, nói cho hắn ---

"Ta yêu chàng, Đông Thanh, cho nên chàng không cần khổ sở."

Trời cao sẽ không bạc đãi mỗi một người ấm áp.

Thật tốt, chúng ta đều đã trở lại.

Tiểu thư x Lão đại [xong]

***

Tác giả: Thật ra cái kết cục này ta cũng rất vừa lòng.

Trước đó hai chương Hùng Nâu cùng Thiển Lộ đã xác nhận quan hệ; Túc Yểu cùng Đông Thanh cũng dọn sạch chướng ngại, đã biết bí mật trọng sinh của nhau, giữa hai người không còn ngăn cách, cũng chỉ còn lại ngọt ngào.

Cho nên, câu chuyện này liền kết thúc ở chỗ này.

Editor: Chương sau sẽ là phiên ngoại, sẽ có 2 phiên ngoại nhé cả nhà.

(づ ●─● )づ?