Chương 22: Nàng càng ngọt

Ngày càng lạnh, trong phòng đốt đại long, ấm áp dễ chịu làm người ta ngày càng lười biếng.

Túc Yểu vốn không phải người tính tình hiếu động, bây giờ lại càng lười biếng, suốt ngày nằm ở trên giường xem thoại bản.

Không thể không nói, thoại bản dân gian này thật đúng là thú vị, trong chốc lát là tình yêu dây dưa của Vương gia cùng ngoại thất, trong chốc lát lại là hiệp sĩ cùng ma nữ tương ái tương sát...

Túc Yểu đọc vô cùng say mê, ngay cả có người vào phòng cũng không biết.

Đông Thanh ôm Túc Yểu từ phía sau, cằm gác trên vai thon gầy của nàng, ngón tay thon dài gợi một lọn tóc của nàng ngửi nhẹ, "Niên Niên xem cái gì vậy?"

Thời gian này Đông Thanh thật sự rất bận, Túc Yểu sẽ mê đọc thoại bản này cũng là vì không gặp được hắn.

Thân thể run lên liền bị ôm trong lòng ngực mang theo chút lạnh lẽo, lòng Túc Yểu tràn đầy vui mừng, quay đầu mổ lên môi Đông Thanh một chút, "Chàng hết bận rồi sao?"

"Ân."

Gần nửa tháng không thấy Túc Yểu đều không gặp được hắn cũng là vì nàng về sau có thể kê cao gối mà ngủ, lúc này trước mắt Đông Thanh ngày càng tối lại, vốn là tâm tư mệt mỏi vừa thấy Túc Yểu trong nháy mắt liền hội phi yên diệt, "Nàng còn chưa nói nàng đang xem cái gì đâu."

"Này chính là chuyện một con hát bị một huyện chủ coi trọng bắt về làm tiểu thϊếp, còn chưa đưa về được ngay lúc đó liền bị Đại tướng công coi trọng, tiếp theo nha..."

Bả vai trầm xuống, Túc Yểu dừng câu chuyện, ngay cả hô hấp cũng đều chậm lại.

Hơi thở ấm áp của Đông Thanh phả vào tai của nàng, rất ngứa, nhưng nàng cũng không dám động.

Này là mệt đến mức nào chứ, cứ như vậy cũng có thể ngủ.

Mũi Túc Yểu chua xót, vô cùng đau lòng.

Nàng được dưỡng trong khuê phòng, thân là con gái của Thừa tướng, từ trước đến nay đều được đối đãi tốt nhất, có Túc Thừa che chở lớn lên, mà nay lại có Đông Thanh ở phía sau chống đỡ mưa gió cho nàng.

Đời trước nàng sống không tốt, ông trời liền đem nàng trở về, để nàng có thể an ổn qua một đời.

Chết mà sống lại, còn có người sủng, không có người nào hạnh phúc hơn nàng.

Túc Yểu biết Đông Thanh ngủ nông, ngủ như vậy cũng không phải biện pháp, nàng nhẹ nhàng xoay người lại để Đông Thanh nằm xuống, thế nhưng Đông Thanh cũng không tỉnh lại.

Đáy lòng than nhẹ một tiếng, Túc Yểu nằm ở bên người Đông Thanh, hai người liền cứ như vậy mà đắp cùng một cái thảm lông mềm mại, dần dần, nàng cũng khép mắt lại.

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, nhưng Túc Yểu biết, bên ngoài sợ là thời tiết muốn thay đổi.

*

Ngày hôm sau.

Túc Yểu đang đút bánh cho Đông Thanh ăn, lải nhải dong dài như bà lão: "Ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút, mấy ngày này chàng đều đói gầy!"

Đông Thanh mỉm cười ăn xong một ngụm lại một ngụm, vẫn là Thiển Lộ không nhìn được mới tùy tiện nói: "Tiểu thư, người liền cho Đông Thanh thiếu gia ly trà đi."

Túc Yểu: "... À à đúng, Đông Thanh mau dùng trà, vừa mới pha xong, mùi trà rất thơm nha."

Lúc này, Hùng Nâu bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng.

Ba người toàn không có phản ứng.

Từ sau khi Hùng Nâu có thân phận là Túc Thừa an bài tới, Đông Thanh liền đơn giản đâm lao phải theo lao, để hắn có thể xuất hiện ở trước mặt Túc Yểu.

Ban đầu Hùng Nâu xuất hiện còn có thể dọa Túc Yểu cùng Thiển Lộ nhảy dựng, sau cũng thành thói quen, liền có thể giống như Đông Thanh mặt không đổi sắc.

Đuôi lông mày Đông Thanh nhếch lên, uống một ngụm nước trà nhuận hầu: "Sao vậy?"

Thanh âm Hùng Nâu đè thấp, gằn từng chữ một nhưng ngữ tốc lại cực nhanh: "Trương Vận Tâm lén vào thư phòng của Tướng gia ăn cắp, lúc này đang ở đại đường chịu thẩm."

Ba người: "..."

Túc Yểu liếc mắt hướng Đông Thanh, thấy hắn mặt vô biểu tình, đoán được đại khái là hắn ra tay, mới thanh giọng nói: "Có hậu quả gì, có cần chúng ta đi nhìn không?"

"Niệm mặt mũi Trình thị không đưa đi quan phủ, đánh hai mươi trượng, trục xuất khỏi phủ trả về Trương gia..." Hùng Nâu dừng một chút nhìn ánh mắt Đông Thanh mới tiếp tục, "Hẳn là không cần phải đi xem, hình ảnh một chút máu tanh."

"Trời cũng quá lạnh, vậy chúng ta cũng không cần đi xem náo nhiệt, đem nàng ta trục xuất khỏi phủ liền trục đi, vốn là nhìn phiền lòng." Vừa nói còn vừa đưa bánh hoa mai vào miệng Đông Thanh.

Trương Vận Tâm có thể dễ dàng bị loại bỏ như vậy hoàn toàn là bởi vì đời này nàng ta không được Tần Hạo coi trọng, kiếp trước còn có tình nghĩa đáng nói, kiếp này lại lạnh như hàn băng, quân cờ vô dụng cũng không cần giữ lại.

Chẳng qua không có Trương Vận Tâm, Tần Hạo hẳn là càng cảnh giác mới là...

Túc Yểu có chút lo lắng mà nhìn về phía Đông Thanh, Đông Thanh cho nàng một ánh mắt trấn an, ôn nhu nói: "Lại uy ta một ngụm," rồi sau đó nói với hai người phía sau, "Các ngươi cũng đi ra ngoài đi."

Thiển Lộ cùng Hùng Nâu rất có kinh nghiệm mà liếc nhau sau đó liền song song ra khỏi phòng, đi phòng bếp ăn điểm tâm.

Phòng bếp cũng ấm áp, khuôn mặt Thiển Lộ đỏ rực, nàng cắn một ngụm bánh sữa, hàm hồ nói: "Mặc ít như vậy có lạnh hay không?"

Hùng Nâu không ăn, ánh mắt nhìn Thiển Lộ ăn liền cực kỳ thư thái, hắn đang định trả lời chính mình không lạnh, lời nói đến bên miệng lại thay đổi: "Lạnh."

Thiển Lộ nhíu mày liễu, bánh sữa đều không ăn nữa: "Vậy mặc nhiều một chút đi!"

Hùng Nâu nghiêm trang mà nói dối: "Không có gì để mặc."

Đông Thanh nếu là nghe được nhất định sẽ bị đánh giá là cắt xén lương tháng của hắn.

Thiển Lộ liền nói: "Ta đây làm cho ngươi một kiện."

Con ngươi Hùng Nâu phút chốc liền sáng lên: "Được!" Quai hàm cắn thật chặt, cuối cùng hắn nâng tay lên lau đi vụn bánh ở bên miệng Thiển Lộ, "Dính vào."

Mặt Thiển Lộ nóng lên, nàng quay mặt qua đúng lúc làm lòng bàn tay thô lệ của Hùng Nâu xẹt qua một mảnh trơn trượt.

Một hồi lâu, trong phòng chỉ có tiếng vang do than hỏa cháy kêu tí tách.

Thiển Lộ: "Ta làm quần áo cho ngươi không được phép chê."

Hùng Nâu: "Sẽ không."

...

Lại trở lại trong nhà chính.

Thiển Lộ cùng Hùng Nâu mới rời đi, ngón tay Túc Yểu cùng với bánh hoa mai phía trên liền bị Đông Thanh ngậm vào trong miệng.

Đầu ngón tay bị liếʍ một chút, Túc Yểu đột nhiên thu hồi tay, trên mặt hồng rực, tiếng như muỗi kêu: "Chàng làm cái gì vậy?"

Đông Thanh không trả lời, cúi đầu ngậm lấy môi Túc Yểu, đem mới mùi vị bánh hoa mai vừa mới ăn lưu lại trên đầu lưỡi Túc Yểu, thối lui môi: "Ngọt hay không ngọt."

Túc Yểu cắn môi không muốn nhìn ánh mắt sáng quắc của hắn: "Ngọt."

Đông Thanh bế ngang Túc Yểu đi đến giường trúc.

"Nàng càng ngọt."