Chương 19: Đêm nay chờ ta

Lúc rời khỏi Phúc Hoài, Túc Yểu cũng không quên đóng gói một phần vịt nướng cho Thiển Lộ trước khi về phủ.

Chỉ là trước khi đưa vịt nướng cho Thiển Lộ, sau khi Túc Yểu híp mắt nhìn Thiển Lộ thật lâu, mới hỏi nàng: "Hắc y nhân kia là ai?"

Thiển Lộ thầm nghĩ thân phận Hùng Nâu không thể để Túc Yểu biết, nếu không Đông Thanh cũng sẽ không gạt không nói, nhưng nàng lại không đành lòng nói dối Túc Yểu, trong lúc nhất thời liền vội đến mức trên trán đều là mồ hôi mỏng.

Thấy thế, Túc Yểu càng nghi hoặc, "Ngươi khẩn trương cái gì nha?"

Đông Thanh ho nhẹ một tiếng làm Túc Yểu quay đầu lại, mà Hùng Nâu ẩn trên xà nhà cũng khẩn trương theo, việc hôm nay đúng là hắn lỗ mang, nhưng hắn chính là không thể nhìn được Thiển Lộ bị khi dễ.

Còn nguyên nhân vì cái gì, hắn cũng nói không rõ.

Đông Thanh: "Hắc y nhân kia là người bảo hộ nàng."

"Chàng cũng biết hắn tồn tại?" Túc Yểu không vui, nàng chu miệng lên, "Sao chỉ có ta chẳng hay biết gì?"

"Đây đều là vì tốt cho nàng."

Túc Yểu liếc mắt nhìn hắn một cái, "Là ai an bài?"

Đông Thanh im lặng, hắn cũng giống như Thiển Lộ, đều không muốn noi dối Túc Yểu, hắn do dự không biết có nên nhân cơ hội này trực tiếp ngả bài với Túc Yểu hay không, nhưng hắn lại sợ Túc Yểu sẽ bởi vì thân phận của hắn mà xa cách hắn.

Trong lúc Đông Thanh đang giao chiến trong đầu, Thiển Lộ mở miệng.

"Tiểu thư, kia... Đó là... Đó là tướng gia an bài!"

Thiển Lộ biết thân phận Đông Thanh cũng không đơn giản, nàng cũng nhìn ra hắn nhìn như không muốn để Túc Yểu biết, hơn nữa hôm nay Hùng Nâu là bởi vì nàng mới xảy ra tình huống này, vậy nàng cũng phải có trách nhiệm làm chuyện này lắng xuống.

"Cha an bài sao?"

Nói như vậy cũng hợp lý, sau khi biết được Túc Yểu cũng lười hỏi nhiều hơn, đưa vịt nướng cho Thiển Lộ, "Này, ngươi con mèo tham ăn."

"Tiểu thư! Thiển Lộ mới không phải con mèo tham ăn đâu!" Thấy Túc Yểu không hề truy cứu, Thiển Lộ nhẹ nhàng thở ra.

Túc Yểu nhướng mày nói: "Chẳng lẽ vịt nướng này không phải ngươi muốn ăn, sẽ không phải là cho cái người cái gì hừng hực vừa nãy ăn đấy chứ?"

Vừa nói hừng hực, Đông Thanh liền đen mặt.

Mặt Thiển Lộ xoát một cái đỏ bừng lên, nàng tiếp nhận vịt nướng liền chạy ra ngoài, "Tiểu thư đừng hỏi nữa mà!"

"Hắc," Túc Yểu chỉ vào hướng Thiển Lộ vừa chạy đi, dở khóc dở cười, "Ta cũng chưa nói cái gì, nàng ấy chạy nhanh như vậy làm gì?"

Đông Thanh kéo tay nàng trở về, "Người cứu nàng một lần, nàng còn không cho nàng ta hồi báo bằng vịt nướng sao?"

Túc Yểu rút tay bị hắn nắm chặt ra, hừ lạnh với hắn, "Ta còn chưa tính sổ với chàng đâu! Chàng dám cười với Trương Vận tâm kia sao?"

"Không phải ta đang chế giễu nàng ta da mặt dày sao?"

"Nàng ta kêu chàng Đông Thanh ca ca... Ta...Ta cũng chưa từng kêu chàng như vậy đâu!"

"Trời đất chứng giám, này cũng không phải ta làm nàng ta kêu!" Đông Thanh ôm chặt Túc Yểu, bàn tay vuốt ve vòng eo nàng, "Niên Niên chẳng lẽ là ghen tị?"

"...Mới không có." Thanh âm của Túc Yểu rầu rĩ.

"Nhưng mà ta ghen tị."

"Hả?" Túc Yểu ngẩng đầu, cằm dựa vào ngực Đông Thanh, đập vào mắt chính là cái mũi cao thẳng của Đông Thanh.

Ai nha, Đông Thanh thật là đẹp mắt, hết giận.

"Nàng vừa mới kêu Hùng Nâu là hừng hực."

Túc Yểu: "... A?"

Sau một lúc lâu nàng mới phản ứng lại cái hắc y nhân hùng hay không hùng kia hóa ra tên là Hùng Nâu, trong lòng cười trộm Đông Thanh, ăn dấm không lý do như vậy, thật là quá chọc người ngượng ngùng!

Đông Thanh không tiếp tục nói nữa, cúi đầu ngậm lấy môi Túc Yểu, hôn nàng đến hai mắt mênh mông sương mù mới bỏ qua.

Nhưng bị tội lại thành hắn.

Ánh mắt mơ hồ lại mang theo ý câu dẫn như vậy... Thật sự là quá mê người.

Đông Thanh vùi đầu vào hõm vai Túc Yểu, hít thật sâu một hơi toàn mùi hương hoa quế, môi mỏng dán lên da thịt trơn trượt của nàng: "Đêm nay chờ ta."

"..."

Túc Yểu nhẹ nhàng gật đầu.

*

Lúc chạng vạng vịt nướng được giao vào trong tay Hùng Nâu.

Có lẽ là ánh sáng màu cam lúc hoàng hôm quá mức ái muội, Thiển Lộ cúi đầu không dám nhìn đôi mắt Hùng Nâu, nàng ngập ngừng nói: "Cho ngươi ăn... Có thể có hơi lạnh, không được ghét bỏ..."

Hùng Nâu nhìn lướt qua phần cổ trắng nõn của nàng, tiếp nhận vịt nướng, "Không chê."

Lúc này hai người đứng ở dưới tàng cây, trên đỉnh đầu là tán cây nửa xanh nửa vàng, ánh sáng màu cam cùng mây tía phía chân trời kia đẹp đến không thể tưởng tượng được, lười biếng mà chiếu lên nửa bên mặt bọn họ.

Trầm mặc hồi lâu không nói chuyện, Thiển Lộ trộm ngẩng đầu nhìn Hùng Nâu lại lập tức hạ mi mắt, nàng nắm chặt tay áo, nhỏ giọng hỏi hắn: "Hôm nay vì sao ngươi lại xuất đầu vì ta nha?"

"..." Hùng Nâu nghiêm túc tự hỏi một lát, "Ta không biết."

Thiển Lộ cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ là tự nhiên trong lòng có chút mất mát, nàng nhìn về phía cảnh sông phía xa: "Hôm nay hoàng hôn thật đẹp."

Hùng Nâu nhìn theo qua, buột miệng thốt ra: "Không thể đẹp bằng ngươi."

Lập tức hai người lại im lặng.

Thiển Lộ xoa xoa lỗ tai đỏ bừng, "Còn tốt đi."

Hùng Nâu cảm giác như có lửa thiêu đốt trong cổ họng, hắn nhìn về phía sườn mặt Thiển Lộ: "Ừ."