Chương 15: Trơn trượt (H)

Trong phòng từ đang sáng biến thành đen nhánh trong nháy mắt, Thiển Lộ canh giữ ngoài phòng thân mình lập tức cứng đờ, rồi sau đó nhanh chóng dịch chuyển bước chân đến dưới tàng cây cách đó không xa, ngồi xổm xuống, "Tốt tốt đẹp đẹp tốt tốt đẹp đẹp..."

"Ngươi đang nói thầm cái gì vậy?"

"...!!!" Thiển Lộ vội vã che miệng mới không phát ra tiếng thét chói tai, nàng mở to hai mắt nhìn quanh khắp nơi, bất đắc dĩ đã là đêm tối, nàng không nhìn được cái gì, chỉ có thể nghe được tiếng lá cây đón gió lay động.

Người nọ giống như thở dài một hơi, "Ta đang ở trên đầu ngươi."

Thiển Lộ ngẩng đầu, đâp vào mắt là một đoàn đen sì, nàng sắp bị dọa khóc: "Ngươi không cần làm ta sợ, ta... Ta...Ta không nhìn thấy ngươi!"

Đầu quả tim Hùng Nâu cứng lại, sờ sờ mũi nhảy xuống, không vang lên chút tiếng động nào, chỉ có chút tiếng khi mặt cỏ bị lướt qua, gần như không thể nghe thấy.

Rốt cuộc nhìn thấy người, Thiển Lộ không sợ, chỉ là hốc mắt còn mờ mịt nước mắt, nàng hỏi Hùng Nâu: "Ngươi là ai? Sao lại ở trên cây?"

Hùng Nâu: "Người bảo hộ tiểu thư nhà ngươi."

"Bảo hộ tiểu thư? Ngươi là tướng gia an bài sao?"

"Không phải."

Quanh thân Hùng Nâu tản ra khí tràng lạnh băng, Thiển Lộ lại không sợ chút nào, nàng hiểu rõ gật gật đầu: "Nga, vậy là Đông Thanh thiếu gia an bài."

"Ân?" Hùng Nâu còn tưởng rằng Thiển Lộ chỉ là cái nha đầu ngốc nghếch, không nghĩ tới đầu óc cũng xoay chuyển rất nhanh, "Vì sao nói như vậy?"

"Chính là ta biết." Thiển Lộ ra vẻ thần bí, thật ra chỉ là đoán mò thôi.

Trong mắt nàng, người để ý tiểu thư nhất, trừ bỏ Túc Thừa cũng chỉ có Đông Thanh, không còn người khác. Đương Nhiên, còn phải tính cả nàng, tuy rằng nàng có chút yếu ớt.

"Khư, nha đầu ngốc."

Thiển Lộ cũng không so đo Hùng Nâu hình dung chính mình như vậy, khó có người nói chuyện khi gác đêm, đôi mắt nàng trong đêm đen phát sáng, "Trước đó ngươi vẫn luôn ở đây sao?"

"Ừ."

"Vậy về sau cũng sẽ ở sao?"

"...Ừ."

"Oa, vậy sau này ta gác đêm cũng sẽ không sợ nữa, biết có người bồi, cảm giác cũng khá tốt."

Trong đêm đen, Thiển Lộ không nhìn thấy Hùng Nâu đỏ mặt một trận, Hùng Nâu lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."

Tiếp theo hai người lại trao đổi họ tên, ai ngờ vừa mới nói xong, trong phòng liền truyền đến một trận kinh hô ---

Hùng Nâu cùng Thiển Lộ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều tự thấy may mắn có màn đêm che đậy bọn họ đỏ mặt.

Thiển Lộ nói: "Đêm nay có thật nhiều sao."

Hùng Nâu: "Ừ."

*

Trong phòng.

Quần áo trên người Túc Yểu bị Đông Thanh lột sạch sẽ, nàng nắm chặt đệm chăn ở hai bên sườn, hai đùi bị Đông Thanh bẻ ra, bàn tay có chứa vết chai mỏng cọ xát chân nhỏ của nàng, khıêυ khí©h từng trận run rẩy.

"Đông Thanh..."

Đầu Đông Thanh chôn giữa hai chân Túc Yểu, mũi cao thẳng cọ lên viên hạt châu cứng rắn giữa thịt mềm kia, mà cái lươi đầy đặn mở ra hai bối thịt mềm mại, xông vào u huyệt, đầu lưỡi càn quét qua những chỗ đều đã từng được vật dữ tợn kia lang bạt ở bên trong để lại dấu vết.

Túc Yểu không dám co chặt đường đi, liền sợ kẹp đến lưỡi của Đông Thanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên co quắp, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi thơm đầm đìa.

Cái lưỡi nghiên qua vách động, mật thủy không ngừng cuồn cuộn chảy ra đều bị Đông Thanh liếʍ láp vào bụng, hắn lại giống như uống không đủ, tiếp tục dùng đầu lưỡi đỉnh lộng vào bên trong khối thịt mềm kia, mỗi khi đâm một chút liền có một dòng nước trào ra.

Túc Yểu được hắn yêu thương đến hai chân đều run lên, cả người mềm nhũn, như là vừa ngâm mình trong nước ấm, tứ chi vô lực, lại như có vô số tê dại len lỏi ở trong xương tủy.

Mới vừa rồi đầu lưỡi vừa dán lên mật huyệt Túc Yểu liền tiết thân một lần, cái loại kịch liệt công kích tới lui này làm nàng nghênh đón một đạo bạch quang mới.

Mật động lầy lội một mảnh, rốt cuộc Đông Thanh thọc một cái, giống như một con thuyền lang bạt ở trên biển, chợt gặp phải mưa rền gió dữ, hắn lại không cảm thấy sợ hãi, càng muốn khiêu chiến nhiều hơn.

Đông Thanh nghĩ, hắn muốn chinh phục nàng.

Hắn đặt chân Túc Yểu lên đầu vai, nghiêng đầu là một chân hoa quế hương, qυყ đầυ vào càng sâu, mỗi khi vào đều có thể đẩy ra dịch trắng ở chỗ giao hợp, tất cả đều là sản vật của tìиɧ ɖu͙©.

Lực đạo lớn nhưng sẽ không xúc phạm tới Túc Yểu, bụng nhỏ của nàng vẫn luôn có một khối nhô lên như ẩn như hiện, nếu ánh trăng đủ sáng liền có thể nhìn thấy hình dạng khối nhô lên kia, hơi cong mang tiêm, hùng hổ đến đáng sợ.

"Niên Niên, có thích hay không?"

Túc Yểu không thích nói chuyện vào thời điểm này, nàng luôn xấu hổ mở miệng, vì thế nàng gật đầu không phải, lắc đầu cũng không phải, ngược lại bài trừ ra vài giọt nước mắt.

Đông Thanh cúi đầu mυ"ŧ vào mạt ướŧ áŧ ở khóe mắt kia, "Đây chính là vui quá mà khóc sao?"

"Chàng sao... Chàng sao..." Túc Yểu muốn hỏi hắn sao lại nói ra những lời da^ʍ ngôn uế ngữ đó đều là học được ở đâu, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nói không nên lời.

Tiếng đánh ở hạ thể càng lúc càng lớn, trứng dái tích góp càng nhiều tinh hoa chụp ở bên ngoài hoa huyệt vừa đau lại vừa tê dại, dưới đáy lòng Túc Yểu nói thích, cố tình lại không qua được cánh cửa của chính mình kia.

"Niên Niên không thích nói, vậy nghe ta nói."

Đông Thanh áp thân xuống, giữa hai người cách chân bị gấp lại của Túc Yểu, tầng đùi ngoài nghiền áp thịt mềm trước ngực nàng, côn ŧᏂịŧ vừa kéo ra chính là trơn trượt trong suốt.

"Về sau chuyện Niên Niên không thích, Đông Thanh đều thay nàng đi làm, được không?"

Thật ra nói cũng không hoàn chỉnh, sau mỗi hai chữ lại là một trận thở dốc, nhưng Túc Yểu lại nghe được rõ ràng, nàng nức nở nắm chặt đầu gối chính mình, thừa nhận mỗi một cái cắm vào mạnh mẽ của Đông Thanh.

"...Được...Ừ a..."

Đông Thanh càng ra sức.

Chưa từng có giờ phút nào hắn hiểu được nữ tử cùng nam tử khác biệt như hiện tại.

Nơi đó của Túc Yểu thật mềm, nơi đó của hắn lại rất cứng. Mỗi lần hắn kí©h thí©ɧ nâng eo thon, rõ ràng rất mệt, nhưng cảm nhận được đường đi co rút lại mang đến ấm áp, lại cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Nơi đó của Túc Yểu rất đẹp, nơi đó của hắn lại rất xấu. Nhưng chính cái đồ vật xấu xí như vậy, lại có thể đấu đá lung tung trong mị huyệt kia, còn có thể mang đến cho Túc Yểu càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.

Nơi đó của Túc Yểu rất thơm, nơi đó của hắn lại thật tanh. Đông Thanh không có hứng thú biết những nữ tử khác như thế nào, đại để là thật sự xấu xí đi, chỉ có Túc Yểu là thơm đến mức làm hắn như thế nào cũng nếm không đủ.

Cửa động bị đâm cho sưng đỏ, hai mảnh thịt trai bị cắm vào nhục huyệt liền bị côn ŧᏂịŧ không chịu xuất đầu lôi kéo chỉ có đi vào không đi ra.

Đông Thanh không nhịn được mà hôn Túc Yểu, lại không dừng động tác ở hạ thân, hai mặt giáp công làm Túc Yểu khóc đến tiếng nói khàn khàn: "Đông Thanh... A..."

"Niên Niên, ta ở đâu."

Kế tiếp Đông Thanh giống như bị cái gì kí©h thí©ɧ, lỗ chuông thật sự ngứa, hắn hung hắng va chạm vào khối hút tinh người kia, đột nhiên tăng lớn lực độ thọc vào rút ra, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên hình dáng rõ ràng --

Túc Yểu không nhịn xuống, hai mắt vừa lật liền run rẩy cùng Đông Thanh tiết thân mình...

Một tảng lớn hương vị tanh đàn vây quanh ở trong phòng, Túc Yểu hôn hôn trầm trầm, còn không quên lầu bầu: "Muốn tắm gội..."

Đông Thanh dở khóc dở cười, "ba" một tiếng, hắn rút côn ŧᏂịŧ chưa mềm nhũn ra, cũng không thèm lau, giúp Túc Yểu lau sơ qua một lượt, lại kéo chăn gấm qua che thân mình nàng lại, sau đó mới ra ngoài gọi Hùng Nâu một tiếng.

Bên ngoài.

Hùng Nâu động cũng không dám động, hắn cúi đầu nhìn về phía Thiển Lộ đang dựa trên người hắn ngủ ngon lành, một tiếng than nhẹ tản ra trong khống khí.

"Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh..."

Thiển Lộ mê hoặc mở mắt ra, Hùng Nâu mềm sắc mặt, "Tiểu thư nhà ngươi muốn tắm gội."

"Ừ ừ."

Thấy Thiển Lộ còn thật sự mơ hồ, Hùng Nâu lại thở dài, "Ta giúp ngươi đi."

"Được nha."