Chương 12: Tiểu thư X Lão đại (12) (H)

Túc Yểu giống như người vừa được vớt ở trong nước ra, cả người ướt đến đến sợ, càng đừng nói đến dưới da thịt còn có một cỗ lửa nóng bỏng đang len lỏi.

Nàng mất khí lực rất lớn mới giơ tay được về phía Đông Thanh, đông tạc cứng đờ, nuốt xuống mùi máu tanh trong miệng, nghẹn hồi lâu mới nói ra được, tiếng nói mang theo khát vọng làm nàng phá lệ kiều nhu, "Đông Thanh, Niên Niên khó chịu..."

Đông Thanh mới vừa được Hùng Naau thông báo liền nhanh chóng đuổi đến đây, bởi vì vừa rồi nóng lòng mà sau lưng đều là mồ hôi lạnh, hắn bước nhanh tiến lên bắt lấy tay Túc Yểu, ngữ khí hoảng loạn xưa nay chưa từng có, "Chỗ nào khó chịu? Niên Niên khó chịu chỗ nào?"

"...Không biết..." Túc Yểu muốn nhìn rõ mặt mày Đông Thanh, "Đông Thanh, chàng ôm ta một cái... Thân mình chàng thật lạnh..."

Tay Đông Thanh với nàng mà nói là thật sự mát lạnh, trong bất tri bất giác, Túc Yểu rốt cuộc năng động.

Nàng rất khát, mà Đông Thanh chính là nước của nàng.

Đông Thanh theo lời mà ôm lấy nàng, bởi vì nguyên nhân tư thế hắn sải chân một bước lên giường, hắn vừa phát giác không ổn, Túc Yểu liền quặc lấy môi hắn.

Túc Yểu hôn không hề có kết cấu, Đông Thanh ổn định tâm thần mới dẫn đường nàng, cái lưỡi bị mυ"ŧ đến phát đau mới dần dần mềm xuống, hắn cũng chậm rãi cảm nhận dư vị.

Túc Yểu bị hạ xuân dược.

Đông Thanh đột nhiên không biết hắn nên tiếp tục hay là dừng lại, thẳng đến khi –

"Đừng... Đông Thanh..."

"..." Sau khi nghe được lời cự tuyệt, Đông Thanh cắn răng, hắn cũng biết còn chưa tới thời điểm thích hợp, "Ta đi tìm thuốc giải!"

Nhưng nháy mắt tiếp theo Túc Yểu lại kéo hắn trở về, "Không phải... A..."

Lúc này Túc Yểu chỉ nghĩ Đông Thanh có thể ôm lấy nàng, hôn nàng, vuốt ve nàng, thấy hắn đi sao nàng có thể đồng ý, "Không phải không được..."

Đông Thanh quay đầu lại, nàng xem nhẹ cảm giác thẹn thùng trong lòng, nói: "Ta hình như đến kinh nguyệt... Chàng... Chàng đừng... Đừng ghét bỏ ta..."

Tâm Đông Thanh run lên, ngay sau đó liền mềm đến rối tung rối mù, hắn một lần nữa phủ lên Túc Yểu, "Sao ta có thể ghét bỏ nàng?"

Mà rất nhanh Đông Thanh liền phát hiện, Túc Yểu cũng không phải là kinh nguyệt, mà là... Chỗ kia của nàng ra nước.

Trước đó vài ngày Đông Thanh có xem qua thoại bản, tuy không nhiều lắm nhưng quý ở tinh túy.

Lúc này đây, hắn hiểu rõ vì sao Túc Yểu lại có phản ứng này.

Lúc này toàn thân Túc Yểu chỉ còn một cái yếm, yết hầu Đông Thanh bắt đầu khô khốc, "Niên Niên, nàng có tin ta hay không?"

Túc Yểu lấy mông cọ xát đệm chăn dưới thân, điểm thật nhiều thứ trong đầu: "Tin, ta tin, Đông Thanh... Ta thật khó chịu... Ta... Ngô."

Lần này, Đông Thanh là vội vàng khó dằn nổi mà ngậm lấy cánh môi nàng, không còn là nụ hôn mềm nhẹ mà là sự xâm lược mang theo mưa rền gió dữ.

Hôn từ trên môi đi xuống, cằm nàng in ra chút dấu đỏ, lại đến cổ thon dài, hai má Túc Yểu hồng nhuận, nàng lắc đầu, sợi tóc hỗn độn tản ra, liền cả hô hấp cũng đều hỗn loạn, "... Khó chịu..."

Khi nhấc yếm lên nhìn đến cảnh đẹp trước mắt, đôi mắt Đông Thanh đều đỏ lên.

Trên nhũ thịt mềm mại tuyết trắng là hai điểm diễm sắc, so với trong mộng càng làm cho tâm hắn rung động hơn.

Đông Thanh cúi đầu nhẹ nhàng mổ một ngụm, lại một ngụm, Túc Yểu theo bản năng rụt người lại, một chân không khỏi treo lên eo Đông Thanh, tay nàng không biết đặt ở nơi nào, chỉ có thể nắm chặt lấy chăn đơn, bắt được một cái, "Đông Thanh..."

Nàng không biết nàng bị làm sao vậy, luôn cảm thấy còn chưa đủ, rồi lại không biết không đủ chỗ nào.

Đông Thanh không nhịn được mà hôn lên núʍ ѵú thẹn thùng đến biến sắc kia, trong miệng tràn đầy mùi hương hoa quế hỗn tạp với mùi sữa xông vào khoang mũi hắn, tay hắn khẩn trương có chút mồ hội sờ xuống đường cong eo của nàng, mỗi một lần sờ Túc Yểu liền sẽ nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, thanh âm mỏng manh lại giống như cào vào tâm của hắn.

Hắn sờ đến miệng huyệt lầy lội.

"Đừng sờ... Chỗ đó...Dơ..."

"Không dơ."

Đông Thanh không nói hai lời liền đè lại phiến thịt cùng tiểu chân trâu kia, chỗ đó càng xoa càng lớn, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí cọ lên đầu ngón tay chảy về phía lòng bàn tay.

Ý thức Túc Yểu càng thêm mơ hồ, nàng xấu hổ với việc Đông Thanh vuốt ve chỗ kia của nàng nhưng lại khát vọng hắn làm càng nhiều hơn.

Lý trí dần dần bị du͙© vọиɠ nuốt hết, con ngươi Túc Yểu nhắm chặt, không nói một lời lại dựng thẳng mông, ngón tay Đông Thanh liền thuận thế trượt đi vào...

Mùi hoa quế xung quanh thân thể càng thêm nồng đậm, vật dưới háng Đông Thanh nhẫn nhịn đến phát đau, nhưng hắn càng đau lòng Túc Yểu, chỉ có thể nhấp môi áp xuống tìиɧ ɖu͙©, cố gắng khuếch trương tiểu huyệt không ngừng chảy nước kia của nàng.

Năng lực nhìn trong bóng đêm của người tập võ rất tốt, Đông Thanh dời mắt khỏi khối tròn trịa hoàn mỹ rung động kia, cúi đầu liền nhìn thấy có một chút ánh sáng xuất hiện ở cửa động, hắn bỏ thêm một ngón tay vào moi đào vách trong, không nghe thấy Túc Yểu hô đau nên cũng không dừng lại.

Ngón tay ra vào càng lúc càng nhanh, bụng nhỏ của Túc Yểu co rút, Đông Thanh chỉ cảm thấy hai ngón tay bên trong tiểu huyệt bị kẹp chặt trong nháy mắt, ngay sau đó liền có một hồ xuân thủy làm ướt tay hắn.

Giờ khắc này Túc Yểu không cảm thụ được bất kỳ thứ gì, trước mắt nàng phảng phất như có người mở ra một cánh cửa, đưa đồ vật tiến vào bên trong, hướng nàng đòi lấy càng nhiều.

Này không công bằng... nàng muốn càng nhiều, càng lớn hơn cũng có thể.

Ánh mắt Túc Yểu tan ra, nàng nắm chặt cánh tay của Đông Thanh, "Đông Thanh... Ta khó chịu..."

"Niên Niên, nàng nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau."

Lời này vừa nói ra, Đông Thanh liền đem nấm đầu cực đại để ở trước Thủy Liêm động đang chảy nước.

Túc Yểu bị nóng đến, nàng biết nàng muốn "càng nhiều".

Qυყ đầυ sưng to cực nóng đang cổ động, Đông Thanh đỡ thịt hành, phía trên gân xanh sung huyết đỏ lên, hắn đâm về phía trước một cái!

Vốn chỉ là lỗ nhỏ như một đầu ngón tay bỗng nhiên bị căng lớn ra, bối thịt có lực đàn hồi tốt cũng bị căng đến mức trở nên trắng bệch. Sắc mặt Túc Yểu tái nhợt, lại không nói nên lời bất kỳ cái gì.

Đông Thanh nhẫn đến mồ hôi rơi xuống, hắn biết để như vậy không phải biện pháp, đơn giản cắn lấy môi Túc Yểu, dùng sức đâm một cái, nửa căn côn ŧᏂịŧ liền xông vào tiểu huyệt hoặc nhân.

Một tầng màng hơi mỏng bị qυყ đầυ nóng hầm hập đâm thủng, lúc này Túc Yểu mới kêu lên đau đớn: "A!"

Thanh âm rất nhỏ bị nuốt hết giữa môi lưỡi giao triền, Đông Thanh lại thương tiếc vô cùng, hắn không ngừng hôn xuống mặt nàng, hạ thân cũng kí©h thí©ɧ chậm chạp, "Niên Niên, Niên Niên, Niên Niên..."

Liền như vậy một lúc sau, Túc Yểu mới bình ổn một chút, nàng có thể cảm nhận rõ ràng căn gậy gộc chôn trong thân thể nàng kia đang không ngừng trướng lớn, làm nóng tiểu huyệt của nàng, thong thả di chuyển ở bên trong, tiếp đó chính là ngọn lửa nhỏ rậm rạp, khô nóng ban đầu tồn tại trong cơ thể nàng bỗng nhiên được châm cao lên –

"Ngứa... Đông Thanh... Nóng..."

Đông Thanh vừa nghe, cả người như là được lệnh đặc xá, đè lại vòng eo Túc Yểu liền kí©h thí©ɧ nâng hông lên...

Rất nhanh liền có dòng nước chảy ra, âm thanh va chạm cọ xát cùng với tiếng rêи ɾỉ yêu kiểu nhợt nhạt của Túc Yểu vang lên ngày càng lớn.

Dươиɠ ѵậŧ rất lớn, nhục động rất nhỏ, lại có thể phối hợp vô cùng tốt mà hợp cùng một chỗ.

Mỗi một tầng nếp uốn trong nhục huyệt đều được thịt hành cọ qua, hóa thành muôn vàn cái miệng nhỏ mυ"ŧ lấy gân xanh trên mặt côn ŧᏂịŧ.

Tần suất thao động của Đông Thanh rất nhanh, dưới vô số lần trứng dái nặng trĩu đánh lên chân tâm kiều nộn hắn đẩy về đằng trước thật sâu để huyệt khẩu bao lại toàn bộ, một tay xoa nắn eo mềm của Túc Yểu, một tay nhéo ngực nhũ ngậm vào trong miệng, dưới âm thanh mυ"ŧ vào tấm tắc rung động là tiếng thở dốc của hai người.

Hoa huyệt Túc Yểu giống như một đường nhỏ uốn lượn, mỗi lần Đông Thanh thọc vào lại đến một chỗ sâu bên trong không thể tưởng tượng được, hắn đi nửa đường đυ.ng phải một khối mị thịt mạo thủy, không tới vài cái liền làm Túc Yểu tiết đến rối tinh rối mù.

Tư thế này không thể thỏa mãn Đông Thanh, hắn nâng mông Túc Yểu lên lật xuống, mông đầy đặn đĩnh kiều liền hiện ra ở trước mặt hắn.

Chính là tấm lưng đẹp này, trong lúc hoảng hốt Đông Thanh cho rằng Túc Yểu đang tắm gội ở trước mặt hắn, hắn sờ lên, theo đường cong dán lên xương bướm...

Mà mật thủy tẩm ướt côn ŧᏂịŧ cứng rắn đến quá phận, hắn phục hồi tinh thần lại bẻ ra hai cánh mông thịt, cắm xuống!

Môi âʍ ɦộ bị cuốn vào trong nhục huyệt, Túc Yểu cứng người lại chạy trốn về phía trước, không thao vài cái liền lại mềm xuống.

Vì đón ý nói hùa động tác của Đông Thanh, nàng cong lưng vểnh mông tùy ý Đông Thanh bài bố.

Một tay Đông Thanh xoa nắn phần giao hợp giữa hạ thân hai người, côn ŧᏂịŧ bị kẹp chặt cảm nhận được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ, máu trong cơ thể đang sôi trào, Đông Thanh lại đẩy nhành tốc độ một lần nữa đυ.ng phải mông của Túc Yểu.

Tư thế cắm vào mạnh mẽ như vậy làm trứng dái đập vào cánh mông trắng nõn làm nó trở nên vừa đau vừa hồng, chỉ là hai người không hề phát giác, có lẽ là đã chìm trong tìиɧ ɖu͙© đi.

Nhưng sức chịu đựng của Đông Thanh quá tốt, Túc Yểu tuy là bị hạ dược cũng có chút ăn không tiêu.

Nàng xoắn thân mình muốn thoát đi, không nghĩ tới động tác nâng mông của nàng càng là câu nhân, nhưng cũng kí©h thí©ɧ cảm quan của Đông Thanh.

Đông Thanh dán lên người Túc Yểu, đôi tay xuyên đến phía trước chà đạp nhũ thụt, động tác giống như đóng cọc kí©h thí©ɧ Túc Yểu cắn môi cũng không áp được tiếng rêи ɾỉ.

"Ân a a..." Chỗ kia nhất định là trầy da rồi, nóng rát đau đớn.

Như là lo lắng bị trầy da, sau khi giằng co một lúc lâu, cuối cùng sau một tiếng gầm nhẹ của Đông Thanh cũng coi như kết thúc...

Phía sau còn có Đông Thanh đè nặng, rốt cuộc Túc Yểu không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn ra trong cơ thể làm cho hôn mê.

Chỉ còn lại bụng nhỏ phập phồng sau cao trào nhắc nhở nàng trước đó điên cuồng như thế nào.

Canh thâm lộ trọng, tìиɧ ɖu͙© càng đậm.

***

Editor: Ôi chương H siêu siêu dài...

Sau truyện này có lẽ t sẽ tạm dừng edit một thời gian vì không tìm được truyện convert nào để đào hố. Các nàng có truyện nào hay recommend cho t với nhé!!!