Cô từ từ quay đầu sang, đập vào mắt cô là một gương mặt trắng ngần xinh đẹp.
Mặt Tô An Nguyệt dịu dàng nắm lấy tay cô, trong ánh mắt đầy sự quan tâm và lo lắng: “Nhan Nhan, thật sự là cô à! Mấy bữa nay cô ở đâu? Sao không về nhà? Anh nói không tìm được cô, tôi và mẹ đều rất lo lắng.”
“Lo lắng à?” Tô Thư Nhan chậm rãi nói nhưng trong lòng lại cười giễu cợt, họ luôn lấy sự quan tâm bảo vệ cô ra để áp đặt cô, làm chuyện gì cũng chẳng bao giờ nghĩ tới ý kiến của cô, làm những chuyện khiến dù là bất cứ ai cũng muốn chạy trốn, bây giờ còn định bắt cô quay về?
“Đúng thế! Kể từ khi cô mất tích, mẹ ngất xỉu mấy lần rồi, đều là vì lo cho cô đó.” Tô An Nguyệt ra vẻ lo lắng bi thương: “Mẹ thương cô thật đấy.”
Ánh mắt Tô Thư Nhan hơi dao động nhưng hệ thống liên tục mắng cô không được mềm lòng bên tai, kéo cô ra khỏi ảo ảnh giả dối, lúc ấy cô mới tỉnh táo lại.
Mẹ Tô không thương cô mà là thấy áy náy, tìm cô về cũng chỉ vì muốn mình yên lòng thôi.
Cô tránh tay của Tô An Nguyệt ra, ghé sát vào tai cô ta khẽ hỏi: “Cô muốn tôi quay về thật à?”
Tô An Nguyệt sững người, thảng thốt đối mắt với cô.
Rồi ngay sau đó cười tươi rói: “Đương nhiên rồi, cô là chị em tốt của tôi, đương nhiên tôi mong cô quay về rồi.”
Tô Thư Nhan ngồi xuống, tâm lý tự ti lúc ban đầu đối diện với Tô An Nguyệt không biết tự lúc nào đã yếu dần.
Tô An Nguyệt đúng là rất ưu tú nhưng cô ta cũng đang sợ, sợ rằng cô lấy đi mọi thứ của nhà họ Tô.
“Tôi không về. Cô yên tâm, tôi không muốn quay về nhà họ Tô đâu. Vậy nên mọi thứ cô muốn thì cô cứ lấy đi, mong cô có được một kết thúc đẹp.”
Tô An Nguyệt đứng đực tại chỗ nhìn Tô Thư Nhan nghiêm túc nếm thử bánh ngọt chẳng hề để ý tới cô ta, cô ta cứ cảm giác cô đã thay đổi rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người có tính cách luôn lấy lòng gọi dạ bảo vâng trở nên như vậy?
Cô ta nhìn tài liệu ôn tập đặt trên bàn, mắt lóe lên giả vờ kinh ngạc: “Cô định thi đại học à?”
Tô Thư Nhan chẳng để tâm tới cô ta, đối với người không muốn tiếp xúc, lờ đi có hiệu quả hơn cãi cọ.
Tô An Nguyệt lại không phải người tự làm mình cụt hứng, thấy cô không để ý tới mình nên cũng không gặng hỏi nữa, đang định rời đi thì Tô An Khánh đột nhiên đẩy cửa tiệm xông vào cười nói: “Nguyệt Nguyệt, sao mua cái bánh mà lâu thế?”
Khi ánh mắt rơi vào người Tô Thư Nhan, nụ cười của anh ta lập tức tắt ngúm, nhìn về phía cô với vẻ mặt khó chịu: “Tô Thư Nhan!”
Tô Thư Nhan giật bắn cả mình, cái bánh trong tay suýt rơi xuống.
“Anh, anh đừng hung dữ thế, dọa Nhan Nhan sợ đấy.” Tô An Nguyệt chặn ở giữa: “Em đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện em ngã không liên quan gì tới Nhan Nhan hết, anh đừng gây rắc rối cho cô ấy nữa, có gì từ từ nói.”
“Nguyệt Nguyệt, em đừng quan tâm chuyện này.”
Tô An Khánh đi tới trước mặt Tô Thư Nhan, một phát túm cô dậy: “Theo tao về nhà.”
Giọng của anh ta vang dội như sấm rền, ầm ĩ khiến cả tiệm bánh đều hướng ánh mắt qua.
Trong giọng nói đầy vẻ ra lệnh và sự quyền uy khó mà lờ đi.
Tô Thư Nhan vùng vẫy thử thoát ra khỏi tay anh ta nhưng Tô An Khánh quá khỏe, cô vốn dĩ không thể chống cự lại.
[Hệ thống, mau giúp tôi với.]
[Đổi kỹ năng: Nắm đấm mạnh mẽ táo bạo.]
Tô Thư Nhan chỉ vùng ra một cái mà Tô An Khánh lại cảm giác có một người đàn ông nặng mấy trăm cân đang đẩy anh ta, ngã “bịch” xuống đất.
“Anh!” Tô An Nguyệt vội vã đỡ anh ta dậy, lo lắng kiểm tra cơ thể: “Anh không sao chứ?”
“Tô Thư Nhan!” Mắt Tô An Khánh nhìn chằm chằm vào Tô Thư Nhan, càng thêm tức giận.
Ánh mắt Tô Thư Nhan vô tội: “Ơ ơ, tôi không cố ý đâu.”
Cô cũng không ngờ rằng nắm đấm mạnh mẽ táo bạo lại đỉnh như thế.
Tô An Khánh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt càng khó coi: “Mẹ nhập viện vì mày, dù có thế nào đi chăng nữa thì hôm nay mày bắt buộc phải về nhà với tao!”
Tô Thư Nhan lắc đầu: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô rồi, không quay về đâu.”
“Mày đúng là bất hiếu!” Tô An Khánh siết chặt nắm đấm muốn đấm nhưng thấy xung quanh toàn là người nên vẫn kiềm chế lại.