Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Tô Thư Nhan nhân lúc trời tối không có phóng viên ngồi đợi thì quay về chỗ ở. Dù cô ở đây không lâu nhưng có rất nhiều đồ mới bày, để lại thì cô thấy khá tiếc, nhưng dọn đi cần phải gọi công ty vận chuyển, lỡ như động tới phóng viên thì vứt cũng chẳng vứt được.
Thấy nhiều đồ chưa dọn dẹp xong, cô im lặng thở dài.
[Không cần lo, dùng cái này.]
Ánh sáng vàng lóe lên, một cái túitinh xảo bay giữa không trung.
[Cái này gọi là hạt cải cần lấp có thể chứa đồ vật.]
Cô cầm lên sờ sờ cái túi: “Nhỏ cỡ này thì có thể đựng được không?”
[Cô mở ra thử xem.]
Mở túi ra một cái, ngay lập tức đồ vật trong nhà nhanh chóng thu nhỏ chui vào trong túi.
“Thần kỳ thế à?”
Cô mở túi ra nhưng không thấy đồ của cô ở trong túi.
“Đồ đâu?”
[Hạt cải cần lấp phải nhận chủ, chỉ có chủ nhân của nó mới có thể lấy ra tùy ý.]
“Nhận chủ thế nào?”
[Nhỏ máu nhận chủ.]
Hệ thống hơi bất lực, cô chưa từng đọc tiểu thuyết à? Đây là kiến thức cơ bản mà.
“À à.”
Tô Thư Nhan tìm cây kim chọc vào ngón trỏ, nhỏ máu lên túi, chiếc túi lập tức trở thành một chiếc nhẫn bình thường, đeo lên ngón trỏ của cô.
Khớp đến hoàn hảo.
Hệ thống giải thích: [Hạt cải cần lấp có thể thay đổi hình dạng bất kỳ, sau khi nhận chủ sẽ lựa chọn hình dạng bất kỳ để thay đổi.]
Tô Thư Nhan hiểu rồi, dù sao chiếc túi này hiện nay rất ít người dùng, bị người ta phát hiện ra thì lộ liễu quá.
Sau khi cất đồ cần mang đi xong, cô để lại chìa khóa trong nhà, thật ra chủ nhà có chìa dự phòng nhưng lúc Tống Triều tới bắt cô, chủ nhà đã nói dối. Sau khi rời đi, cô gửi một tin nhắn thông báo cho chủ nhà.
[Hệ thống, tiếp theo chúng ta đi đâu?]
[Dinh thự Di Sơn.]
Dù rằng không biết dinh thự Di Sơn ở đâu nhưng Tô Thư Nhan vẫn gọi taxi tới địa điểm này theo chỉ dẫn của hệ thống. Khi cô đứng ở cổng một khu chung cư cực kỳ cao cấp lộng lẫy thì vẫn chưa thể bình tĩnh nổi. Phản ứng đầu tiên của cô là lấy điện thoại ra tìm dinh thự Di Sơn, hiển thị lên là các từ như khu chung cư biệt thự ở thành phố Thượng Hải, chung cư cao cấp.
[Hệ thống, anh không nhầm chứ?]
[Không, chính là chỗ này.] Giọng hệ thống chắc nịch.
[Nhưng có bảo vệ ở cổng khu chung cư mà? Chúng ta có thể vào thật không?]
Tô Thư Nhan vẫn cảm thấy không đáng tin, bảo vệ ở cổng ít cũng khoảng 5-6 người, trông người nào người nấy cường tráng mạnh mẽ. Từng chiếc xe đi vào đều phải tra rõ thân phận xong mới vào được.
[Cô cầm thẻ đen, họ sẽ không chặn cô đâu.]
[Hả?] Tô Thư Nhan móc chiếc thẻ đen ra, hơi chột dạ hỏi: [Hệ thống, tấm thẻ này không phải trộm thật đó chứ?]
Hệ thống: …
[Không phải thật mà.]
Hệ thống khó nói, vội vã chuyển chủ đề: [Cẩn thận cô quanh quẩn ở đây, bảo vệ tưởng cô là người không có ý tốt thật đấy.]
Tô Thư Nhan ngước mắt, ánh mắt đúng lúc giao với bảo vệ đứng ở cổng.
[Có phải họ đang nhìn tôi không?]
[Cô nói xem?] Hệ thống hỏi ngược lại.
Tô Thư Nhan hơi không đủ tự tin nhưng dưới sự khuyên nhủ liên tiếp của hệ thống, cô cũng bất chấp đi tới, mắt nhắm chặt, cúi đầu, đưa thẻ đen ra.
“Mời cô vào.”
Tô Thư Nhan thở phào, cô mở mắt ra thì thấy thái độ của mấy bảo vệ thay đổi rất lớn, người này người kia cười như gió xuân, cung kính với cô như thể cô là chủ của họ.
Kỳ lạ.
Tô Thư Nhan đi vào khu chung cư dưới ánh mắt nhiệt tình của bảo vệ. Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống cô như đi dạo trong sân nhà mình rồi tìm chính xác nơi ở của chủ nhân tấm thẻ.
Nhà ở đây đều là biệt thự biệt lập, cửa nhà dùng khoá mật khẩu cao cấp, không có mật khẩu thì không thể mở được, hơn nữa camera lắp đầy xung quanh, nếu như có người nhập mật mã ba lần không mở được cửa bảo vệ sẽ tới ngay.
Tô Thư Nhan nhìn mật khẩu ngây ra một lúc.
[Anh có chắc mật khẩu đúng chứ?]
[Số liệu sẽ không sai.]
[Nhưng tôi cảm giác mình giống trộm ấy.]
Hệ thống thở dài: [Không có ai làm phiền cô đâu, chủ nhân biệt thự sẽ không về trong nửa năm gần đây.]
[Nhưng mà…]
[Đừng có nhưng nhị gì hết, nhập mật khẩu đi.]
Thái độ của hệ thống cương quyết, Tô Thư Nhan bây giờ lại không có chỗ ở, nghĩ một lát cô vẫn nhập mật khẩu, mở cửa biệt thự ra.