Chương 11: Là người phụ nữ của anh, những kẻ khác không dám nhúng chàm
Mỗi câu nói của Mộ Dung Kiệt khiến chân mày của Ngải Tuyết càng cau chặt hơn.
“Anh điều tra tôi! ! !” Ngải Tuyết kìm nén giận dữ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tôi làm như thế chỉ vì muốn hiểu rõ người phụ nữ của mình! Hơn nữa, cô cũng biết việc điều tra về cô đối với tôi rất dễ dàng.” Mộ Dung Kiệt không biết xấu hổ nói chả lí lẽ gì.
Vào giờ phút này, Ngải Tuyết cảm nhận được….
Người đàn ông này, không chỉ vô tình lạnh như băng mà còn sâu không thể lường trước được.
“Không được cau mày nữa, sẽ mau già đó!”
“Cô mau thu dọn quần áo, tôi sẽ phái người hộ tống cô đến nhà tôi!”
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở về!”
“Anh nói cái gì? Ở nhà anh? ? !” Ngay lập tức sắc mặt của Ngải Tuyết thay đổi cứ như vừa ăn phải trái khổ qua đắng.
“Tôi có thể nói không chứ?”
“Cô cứ nói thử xem?” Mộ Dung Kiệt dùng sức gõ trán của Ngải Tuyết một cái.
“Không được phản kháng, phản kháng cũng vô dụng, tôi đi trước!” Trước khi đi dùng sức ôm Ngải Tuyết đến khi hài lòng mới rời đi.
“Khốn kiếp! ! !” Mộ Dung Kiệt mới ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng chửi mắng của Ngải Tuyết.
Sờ sờ môi của mình, còn lưu lại mùi của cô, khóe miệng vẽ lên đường cong càng làm cho khuôn mặt của anh thêm tuấn tú khiến đám thủ hạ nhìn ngây người.
“Cười như vậy thật không ổn tí nào! !” Giờ phút này trong lòng tất cả thủ hạ đang đánh giá nụ cười lúc nãy của Mộ Dung Kiệt.
Thật ra thì, một đêm kia, không chỉ là lần đầu tiên của Ngải Tuyết, màcũng là lần đầu tiên của Mộ Dung Kiệt.
Anh vốn là người truyền thống, lúc biết Ngải Tuyết là xử nữ.
Trong lòng cũng đã nhận định Ngải Tuyết là người phụ nữ của mình.
Bây giờ mặc dù cả hai không có tình cảm, nhưng cũng không sao.
Để cô trở thành người phụ nữ của anh là cách tốt nhất để những kẻ khác không dám nhúng chàm, động tay động chân với cô nữa.
Mặc dù người phụ nữ này có chút ngốc.
Ngốc đến mức dễ dàng rơi vào bẫy của anh.
Trong lòng cảm thấy Ngải Tuyết cùng với những người phụ nữ khác không giống nhau.
Cho tới bây giờ anhvẫn thống hận đàn bà, ngay cả nhìn một cái cũng không muốn.
Nhưng đối với Ngải Tuyết thì có một cảm giác kì lạ.
Nhìn thấy cô liền không nhịn được muốn trêu chọc cô, thậm chí muốn đè cô nằm dưới thân ra sức giày vò.
Có lẽ cả hai người bọn họ đều là lần đầu tiên.
Trong lòng anh, Ngải Tuyết có chút đặc biệt hơn bao người khác.
Chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng, xuống tay thật tàn nhẫn.
Nếu đổi lại là người khác, đã sớm bị anh cho một phát tiễn về trời.
Anh cảm thấy, người phụ nữ này được anh ưu ái quá mức rồi.
Đối với người phụ nữ này, dường như anh không có sự miễn dịch nào.
Ngải Tuyết ngồi trong xe BMW màu đen của Trương Thiên.
Chân mày nhíu thật chặt, không buông lỏng phút giây nào.
Cô không nghĩ ra, tại sao khi bản thân vừa nhìn thấy Mộ Dung Kiệt liền có cảm giác muốn bỏ chạy.
Cô không nợ anh cái gì, nhưng thấy anh giống như chuột nhìn thấy mèo, dựa vào cái gì mà anh ta bắt cô nghe theo lời anh nói.
Chương 12: Thấy máu lại ngất, người phụ nữ này cư nhiên thấy máu là ngất?
Hiện tại, ngay cả bản thân cũng bán cho anh.
Quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thiên đang lái xe, nhớ tới lúc nãy hắn hung hăng trói mình, hơn nữa mới vừa rồi nỗi cơn giận dữ từ chỗ của Mộ Dung Kiệt đi tới đón cô.
Trong lòng liền hận đến nghiến răng.
“Anh Trương Thiên. . . . . .” Ngải Tuyết nháy nháy mắt
Âm thanh dễ nghe như chim hoàng oanh khiến thân thể Trương Thiên không nhịn được run lên.
Má ơi, lúc gặp cô, cũng không thấy sự dịu dàng như thế a, nhất định là có sự nhầm lẫn.
Lúng túng quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười.
“Chị dâu, có gì dặn dò sao?”
Ngải Tuyết nghe tiếng “chị dâu”, khóe miệng không nhịn được run lên thật lâu.
“Tôi không phải là người phụ nữ của anh ta!”
“Ách. . . . . .” Vẻ mặt ngây ngốc củaTrương Thiên cứ như không tin lời cô vừa nói.
“Anh không tin sao? ? ?”
“. . . . . .”
“Thật ra thì, tôi thíchngười giống như anh Trương Thiên vậy! Anh xem anh, mặc dù dáng dấp không có gì nổi trội nhưng dù sao cũng là đại ca của một hắc bang, đặc biệt lúc mới vừa nhìn thấy anh, thân hình hiên ngang, mạnh mẽ thật ấn tượng, khắc sâu trong trí nhớ của tôi, làm sao mà không hấp dẫn thu hút người khác cho được” Trong lòng Ngải Tuyết tự bội phục mình, thật ra hắn rất đáng ghét vậy mà cô cũng có thể nói dối khen hắn hết lời như thế.
Hí. . . . . . Trương Thiên chợt hoảng sợ đạp phanh.
Má ơi! Cô gái này, thật là có năng khiếu tán tỉnh, lỡ không may ở trước mặt đại ca cô cũng nói như vậy, nhất định anh sẽ chết không toàn thây.
Nghĩ như vậy, một lớp mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống gò má của anh.
Bởi vì thắng xe gấp làm Ngải Tuyết nhất thời ngã về phía trước, cái trán đập mạnh vào kính.
Thật lâu sau mới hồi hồn, tay xoa cái trán, trong miệng không ngừng suýt soa.
Trương Thiên thấy Ngải Tuyết đυ.ng vào thủy tinh, trong lòng hoảng hốt, trái tim như treo lơ lửng trên không.
Thận trọng lấy cái tay của Ngải Tuyết đang xoa trán ra, đáng chết, chảy máu
Lập tức nhấn ga chạy hết tốc độ đến bệnh viện.
Mà Ngải Tuyết nhìn thấy máu trong tay của mình, ngay cả nói một câu cũng không có liền ngất đi.
Có trời mới biết, từ nhỏ hễ thấy máu cô liền ngất xỉu.
Trương Thiên thấy Ngải Tuyết hôn mê bất tỉnh, có chút không tin.
Dùng sức đẩy cô một cái nhưng không có phản ứng, hắn liền gọi điện thoại cho đại ca.
“Cái gì? Bị thương nhẹ cũng ngất! ! Cậu chạy xe kiểu gì mà để xảy ra như vậy? Tốt nhất cậu hãy cầu nguyện cho cô ấy không có chuyện gì! Tôi lập tức trở về!”
Khuôn mặt Mộ Dung Kiệt âm u, nhìn người đàn ông trước mắt không biết chết hay sống, chính hắn đã cướp hàng của anh.
Không nhịn được hừ lạnh một tiếng”Giải quyết xong, đem những gói ma túy tiêu hủy! Thông báo cho cảnh sát”
Nhanh chóng đi tới chiếc xe Rolls- Royce, mở cửa xe chui vào, một đường chạy thẳng đến bệnh viện.