Rời khỏi KTV, Hạ Trọng Diệu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu.
Anh như vậy có phải là thất tình rồi không? Tình yêu còn chưa có cơ hội đâm chồi đã héo úa… Thất tình sao? Hẳn là không phải, chỉ là anh tự mình đa tình thôi mà!
Nếu, nếu đó là lựa chọn của cô, anh chỉ đành chúc phúc cho cô.
Đi qua một cái ngõ nhỏ, anh đi vào bãi đỗ xe, móc trong tui ra chiếc chìa khóa, mở cốp lấy nón bảo hiểm, ngồi lên xe máy, mím chặt đôi môi mỏng.
L*иg ngực tựa như bị hung hăng xé rách… Cảm giác này… Có phải chính là đau lòng như mọi người vẫn thường hay nói không?
“Hạ Trọng Diệu!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, anh đột nhiên quay đầu, hô hấp cứng lại, rời khỏi yên xe, bóng dáng cao lớn thẳng tắp nhìn cô gái đang chạy chậm về phía mình, cuối cùng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ mà vòng tay ôm lấy anh.
“Hả… Làm sao vậy? Hắn ta bắt nạt cậu sao? Để tôi đi tìm hắn tính sổ? Sao lại có thể bắt nạt cả người con gái của mình chứ?” Anh cười chua xót, cô là của người khác, nhưng anh vẫn không đành lòng để cô chịu bất cứ một chút thiệt thòi gì.
“Đừng đi… Huhu… Đừng bỏ em lại…” Cô thút tha thút thít, đôi bàn tay nhỏ dùng sức mà nắm lấy vạt áo khoác của anh, chỉ sợ anh sẽ đẩy cô ra.
Lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của anh, lúc phát hiện trong lòng mình đã sớm không còn Lâm Vĩ Minh, mà toàn bộ là nụ cười lấp lánh của anh, cô mới hiểu được, thì ra trái tim mình đã trao cho anh mất rồi.
Lâm Vĩ Minh chỉ là ảo tưởng trong quá khứ của bản thân mình, sẽ không phải là tình yêu ở hiện tại hay tương lai, cô đã có thể nhìn nhận rõ ràng.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Trong lòng Hạ Trọng Diệu cảm xúc lẫn lộn, anh đương nhiên sẽ không bỏ rơi cô, nhưng cô có thể chấp nhận làm người yêu anh sao? Vì vậy anh khẽ thở dài nói: “Đừng như vậy… Anh không muốn làm em và hắn cảm thấy không thoải mái…”
“Không phải anh ta… Em… Em đã trả lại… quà cho anh ta rồi… Em không thích anh ta nữa.”
“Điều đó… Nghĩa là…?” Chàng trai thận trọng hỏi, anh không dám cho mình quá nhiều không gian suy nghĩ xa vời, tránh mất mát càng lớn.”
Cô thẹn thùng mà vùi mặt vào ngực anh cọ cọ, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ khàn giọng khẽ nói: “Em thích anh… Không phải anh nói hôm nay sẽ theo đuổi được em sao…”
Bốn chữ [*] chân thật ấy khiến Hạ Trọng Diệu giật mình, sửng sốt một chút, rồi vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên yêu cầu: “Nói lại lần nữa.”
“Em… Em đồng ý làm bạn gái của anh…” Đôi mắt cô gái lảng đi, không dám nhìn thẳng vào anh, gương mặt đã đỏ bừng lên như quả táo luôn rồi.
“Thật sao? Thật sao! Ôi ~~~” Anh lập tức phấn khích reo lên, không thể tin được anh đã có thể theo đuổi được cô, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy cô: “Dương Nhạc Đa, anh thực sự rất vui sướиɠ!”
Mặc dù được anh ôm khiến cô rất ngượng ngùng, nhưng lại có một cảm giác vô cùng an tâm, sự bất an, sợ hãi trước đó biến mất không dấu vết, cô để anh tùy ý ôm lấy mình, lắng nghe nhịp tim của trái tim anh.
Lúc này, điện thoại của Hạ Trọng Diệu vang lên, anh vừa bấm chấp nhận cuộc gọi, bên kia đã lập tức bắn rap lia lịa: “Này! Làm cái quỷ gì vậy? Cậu với Dương Nhạc Đa đi đâu rồi? Không phải là đi bắn pháo chứ? Tại sao không thấy bóng dáng đâu nữa?”
“Bắn pháo cái đầu cậu, mồm miệng sạch sẽ chút đi, bây giờ tôi và cô ấy sẽ quay lại lô ghế!” Anh vừa trả lời lớp trưởng lớp A, vừa cất nón bảo hiểm vào cốp xe, sau khi khóa máy cẩn thận, thì nắm tay cô quay trở lại KTV.
Cúi đầu nhìn bàn tay được anh nắm, Dương Nhạc Đa mỉm cười ngọt ngào, cũng nắm ngược trở lại, mười ngón tay của cô và anh cùng đan vào nhau.