Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính trong truyện tên Kỷ Lục Đề, cô đang loay hoay tìm kiếm con mèo bảo bối của mình. Sau một hồi tìm kiếm nhưng vẫn không thấy, cô bất lực nên quyết định qua nhà hàng xóm để thăm dò. Căn phòng đó …
Xem Thêm

"Cô có biết hay không, nếu như không phải là tôi đã hết cách, tôi cũng sẽ không đến đây tìm ngài Hạ Lan." Phu nhân mập hít một hơi, cuối cùng cũng không khóc nữa, nhưng một cái lông mi giả khác cũng rơi xuống phía bên kia gò má, tạo thành một hình ảnh rất buồn cười.

"Vâng" hiện tại trừ nói vâng, Kỷ Lục Đề cũng không biết cô nên nói cái gì khác. Hơn nữa, cô thật sự rất muốn lấy chiếc lông mi giả xuống cho vị phu nhân mập kia, cực kỳ muốn.

"Tôi gả cho chồng tôi sắp được ba mươi năm rồi, từ khi anh ta còn là một chàng trai nghèo, tôi đã không để ý sự phản đối của gia đình gả cho anh ta, hai người chúng tôi bắt tay xây dựng một gia đình nhỏ, thời gian ấy chúng tôi quả thực rất khổ cực nhưng tình cảm chúng tôi vẫn luôn tốt."

Có lẽ do đã đè nén quá lâu cần người tâm sự, vị phu nhân mập kia bắt đầu lải nhải kể lại chuyện trải qua giữa mình và chồng, cô ta dường chìm sâu vào trong quá khứ hạnh phúc nhớ lại mọi chuyện, khóe miệng coi như là xinh đẹp nổi lên một nụ cười nhợt nhạt.

"Vâng." Kỷ Lục Đề im lặng lắng nghe, mà da đầu cảm thấy tê dại , loại cảm giác này chứng tỏ kết thúc của câu chuyện xưa này chắc chắn không tốt đẹp, bởi vì mỗi ngày lúc tám giờ kênh truyền hình hầu như đều chiếu những cảnh như vậy, hơn nữa kênh phát thanh cũng không thoát khỏi những câu chuyện như thế. "Dần dần, con cái cũng trưởng thành, gia cảnh cũng bắt đầu thay đổi trở nên khá giả hơn, lúc này anh ta không còn là người con trai nghèo kiết xác năm xưa nữa, anh ta đã biết cách ăn mặc, biết cách giao tiếp với mọi người, mặc dù hầu hết đều là do anh ta học vội vàng, nhưng năng lực tiếp thu của anh ta rất cao, lại cộng thêm hiện tại có chút tuổi, mùi vị người đàn ông trung niên dần dần cũng tỏa ra sức quyến rũ hấp dẫn.” Khuôn mặt vị phu nhân mập kia đã ửng hồng giống như người con gái đang sống trong tình yêu cuồng nhiệt.”

"Vâng." Kỷ Lục Đề run rẩy đặt chiếc đàn sắt trên tay xuống. Xem đi, càng nghe càng thấy không đúng, cô bắt đầu dự cảm được một việc sẽ làm tổn hại đến tình cảm sắp diễn ra? Trái tim bị giẫm đạp nên cảm thấy rất lo lắng?

"Trong người anh ta có ít tiền, cộng thêm ra tay rất hào phóng, nên nhanh chóng hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều phụ nữ; do họ đều xinh đẹp hơn tôi nên anh ta bắt đầu ghét bỏ tôi. . . . . . Chê tôi mập, không coi tôi ra gì, đi đâu cũng không đưa theo, thậm chí ——" Phu nhân mập lại bắt đầu khóc, nhưng lần này cô ta không nói được nữa, nhưng mà khóc thút thít không thôi.

Kỷ Lục Đề thở dài, cô cực kỳ không muốn thừa nhận rằng, giác quan thứ sau của mình luôn không có cảm giác nhạy bén cho lắm nhưng "Cơn ác mộng đã trở thành sự thật" rồi.

"Cô Lục, đừng khóc nữa." Những việc như vậy đều do đàn ông lấy cớ cả, một khi có một người khác dịu dàng ôn nhu thì sẽ thay lòng, những lời khó nghe như thế nào cũng có thể nói ra được, thậm chí không tiếc làm tổn thương người vợ đã cùng mình nỗ lực phấn đấu từ lúc nghèo hèn.

Cô rút một tờ giấy lau sạch nước mắt giúp vị phu nhân mập kia, cũng tiện thể lau luôn hai cặp lông mi giả đang dính trên gò má cô ta. , nếu không cho dù cô muốn biểu đạt sự đồng tình trong nội tâm của chính mình cũng rất khó làm thật lòng, đối với vị này phu nhân chất phác trước mắt mà nói là người không cách nào tha thứ việc không tôn trọng.

"Tiểu thư này, tôi thật sự cần sự giúp đỡ của ngài Hạ Lan." Phu nhân mập xoay người lại bắt lấy cánh tay của Kỷ Lục Đề, do dùng lực quá lớn khiến cô phải nhíu mày lại. “Là bạn của tôi giới thiệu ngài Hạ Lan với tôi, hi vọng anh ta có thể cứu vãn cuộc hôn nhân đang tràn ngập nguy cơ đổ vỡ này…..”

"Cô Lục, tôi. . . . . ." Thật sự không thể làm được gì cả!

"Tôi hiểu rõ cô rất khó xử nhưng tôi thật sự rất cần ngài Hạ Lan giúp một tay!" Trong mắt vị phu nhân mập như đã ra một quyết định quan trong, giống như Kỷ Lục Đề chính là vị chúa cứu thế có thể vì cô ta giải quyết được đống phiền toái lớn này.

"Xin lỗi, cô Lục, tôi mạo muội xin hỏi cô một chuyện." Kỷ Lục Đề hít sâu một hơi, giống như đang hạ quyết tâm làm một việc gì đó rất trọng đại. “Chồng của cô đã thay lòng đổi dạ, cô …… còn muốn anh ta quay đầu lại à?”

Thử suy nghĩ xem, số phận của người phụ nữ thật sự rất xót xa, đã đến mức như thế này, cuối cùng vẫn hi vọng người chồng đã sớm thay lòng của mình có thể quay đầu lại ở lại cạnh mình, nhưng đã không còn yêu nữa thì quay đầu lại có ích gì chứ? Cô vẫn chưa đến độ tuổi như vị phu nhân này, cũng chưa từng trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm nào nên cô thật sự không cách nào đứng trên lập trường mà nói về chuyện này, nhất là người đàn ông là chồng trong miệng cô ấy. Vị phu nhân mập ngẩn người một lát, trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia phức tạp, sau đó, trong phòng khách chìm vào yên lặng. "Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với anh ta về vấn đề này, nếu như. . . . . . Nếu như anh ta cũng không cần cái nhà này nữa, vậy tôi. . . . . . Không ép buộc, sẽ để cho anh ta ra đi!" Một lúc lâu sau, phu nhân mập mới từ từ nói.

Cho đến bây giờ, Kỷ Lục Đề lại hiểu biết sâu hơn về vị phu nhân này, cô không nhẫn tâm nhìn cô ấy tiếp tục nghẹn ngào hỏi: "Cô bỏ xuống được ư?"

Phu nhân mập lắc đầu. "Giống như lời cô nói, nếu trong lòng người đàn ông ấy đã không có tôi thì giữ lại anh ta có ích gì? Tôi chỉ hi vọng anh ta sẽ nói chuyện với tôi thật rõ ràng, không muốn cứ vướng mắc như thế này mãi khiến tất cả mọi người cùng đau khổ.”

"Cô Lục . . . . . ." Dường như cảm nhận được sự đau khổ của đối phương, Kỷ Lục Đề cầm lấy tay phu nhân mập cũng bắt đầu khóc lên.

Cứ như vậy, hai người phụ nữ ôm nhau mà khóc, cứ khóc mãi cho đến khi Hạ Lan Bình bước vào cửa mới thôi……

***

"Cô cũng thật là, chuyện của người khác cũng đáng làm cho cô khóc đến đau lòng như vậy à?" Hạ Lan Bình rót một ly cà phê đưa cho cô, thuận tiện ném hộp giấy lau đến trước mặt cô.

"Nhưng. . . . . . Người ta, vẫn là, nhịn không được, chứ sao. . . . . ." cô khóc khiến gương mặt trái xoan đỏ ửng lên, đôi mắt to tròn của cô sưng húp lên như hai quả đười ươi*, hơi thở càng lúc càng thêm hỗn loạn. (*quả đười ươi: ai muốn biết thêm chi tiết hỏi bác google nha Description: :3 )

"Uống ly cà phê để tinh thần bình tĩnh hơn đi." Thở ra một hơi, anh không biết bây giờ nên làm gì với cô mới tốt. Cô nhẹ lắc đầu."Tôi, có mang theo, Hồng Trà. . . . . ." Không biết tại sao, cô không thể nào uống loại đồ uống màu đen đó được, cho dù có cho thêm sữa tươi cũng như vậy, cho nên cô đành cam chịu mang Hồng Trà Scotland đến chỗ ở của anh ta để uống, dù sao hiện tại phần lớn thời gian cô ở trong nhà anh.

Hạ Lan Bình nhún vai, tùy tiện tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, nhìn cô bắt đầu bận rộn nấu nước, pha trà. "Anh. . . . . . có nhận vụ án của cô Lục hay không?" Pha trà xong, cô rót cho mình một chén, hơi thở cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, mới tìm một chiếc ghế tựa khác ngồi xuống bên cạnh anh.

Lạnh nhạt nhìn cô một chút, anh ta không trả lời mà hỏi lại : “"Có liên quan đến cô sao?"

"A, dĩ nhiên quyền quyết định là của anh, được hay không được cũng không hề liên quan đến tôi.” Cô cố nhịn xuống trái tim đang nhàn nhạt đau khổ, nghiêm túc nhìn một bên mặt của anh. “Nhưng tôi vẫn hi vọng anh có thể giúp đỡ cô ấy một tay.”

"À." Anh lên tiếng với giọng điệu có cũng như không, cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tường."Tại sao?"

"Anh không cảm thấy. . . . . . cô ấy rất đáng thương sao?" cô cũng biết cô đồng cảm quá mức đối với sự việc này, nhưng bản thân cô không thể khống chế nổi mà cứ nghĩ mãi đến khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của vị phu nhân mập kia. “Những vụ án tương tự như thế này mỗi ngày xảy ra ít nhất từ một đến 20 vụ, cô bảo tôi giúp thế nào?” Giọng nói anh cao lên. Cứu vãn sự bất hạnh của người đàn bà có nguy cớ đổ vỡ trong hôn nhân nhưng thật ra chỉ là đi "Bắt gian" là những việc làm nhàm chán, mặc dù ở Đài Loan các văn phòng thám tử chủ yếu sống bằng những việc như thế nhưng anh rất muốn nghe được lý do của cô.

Thêm Bình Luận