Chương 42: Trả lễ

Chờ đến tối Quyền Thiệu Viêm trở về nhà, trong nhà đã rực rỡ hẳn lên, mọi góc nhỏ trong căn nhà đều mang hương vị của nữ chủ nhân.

Quyền Thiệu Viêm giương mắt nhìn khung gỗ to trang trí bên cạnh TV có từng ô vuông nhỏ, bên trong trang trí đủ loại búp bê, phụ nữ đều thích đồ vật này, vừa ăn không được chơi cũng không xong? Quyền Thiệu Viêm nhớ tới mẹ của hắn cũng thích những đồ vật trang trí dễ thương này, chỉ tiếc, cha vĩnh viễn không thèm nhìn đến sở thích mẹ hắn...

"Đã về?" Mục Giai Âm ôm đồ ăn vặt xem tiết mục giải trí trên TV, bị chọc cười khanh khách không ngừng.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Mục Giai Âm do dự không biết nên tiếp tục xem tivi hay là đi chăm sóc cho ông xã của mình, do dự hai giây, rốt cục hạ quyết tâm không tình nguyện đi về phía ông xã nhà mình.

Buổi tối có chuyện cần nói với Quyền Thiệu Viêm, trước nên ân cần một chút, cũng dễ làm việc hơn.

Nhìn Mục Giai Âm cẩn thận từng bước đi về phía mình, Quyền Thiệu Viêm nhanh chóng giấu đi mất mát trong lòng, trong mắt ngầm có một tia đố kị cái TV kia.

TV có cái gì tốt hơn anh sao?

Còn có hai tên con trai trên tivi kia, lớn lên có nhìn anh tuấn hơn anh sao? Sao Giai Âm lại xem say mê như vậy?

"Giờ này mà anh đã về được? Không kẹt xe sao?" Mục Giai Âm nét mặt tươi cười như hoa, nhưng là cười với hai chàng trai đang xem trên tivi kia.

Cô cho rằng Quyền Thiệu Viêm vừa đảm nhận chức vụ, công việc chắc sẽ rất nhiều, hơn nữa, từ quân khu đến chỗ này, khoảng cách tương đối dài còn phải đi qua đường quốc lộ, đường kia cho dù là nửa đêm cũng chật như nêm, huống chi là giờ cao điểm?

Ý của Mục Giai Âm là, anh về nhà quá sớm sao? Chẳng lẽ Mục Giai Âmmuốn anh bị kẹt xe trên đường?

Tên đàn ông nào đó từ chối tất cả các bữa tiệc, một lòng muốn về nhà sớm, sắc mặt thoáng chốc càng ngày càng khó nhìn.

Cố tình người phụ nữ nào đó lại tìm đường chết giờ phút này vẫn xem TV cười khanh khách.

Không phải cứ muốn nhịn là có thể nhịn được, Quyền Thiệu Viêm muốn phát tác, mỗ nữ nào đó đột nhiên nhanh chóng đứng lên.

"Hôm nay công việc thế nào?" Động tác Mục Giai Nhan hơi không trúc trắc giúp Quyền Thiệu Viêm cởϊ áσ khoác, Quyền Thiệu Viêm coi như phối hợp, nhiệm vụ cởϊ áσ tiến hành cực kì thuận lợi."Có mệt hay không?"

Mục Giai Âm vừa hỏi vừa thuận tiện nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai Quyền Thiệu Viêm.

Đương nhiên, lực đạo Mục Giai Âm hoàn toàn không đáng nói, có điều, Quyền Thiệu Viêm vừa mới buồn bực liền trở thành hư không.

Kỳ quái, sao lại đổi tính rồi? Quyền Thiệu Viêm cảm thấy không thích hợp, lại nhìn về phía TV, trên tivi đã bắt đầu quảng cáo: “lợi ích của bạn, lợi ích của tôi, hoàn toàn không lo lắng về lợi ích”.

Thì ra là đến quảng cáo, tròng lòng Quyền Thiệu Viêm lại bị mây đen bao phủ.

Đối với vấn đề của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm theo bản năng ừ một tiếng.

Mệt thật sao? Mục Giai Âm thấy quảng cáo còn có ba mươi giây, liền vui vẻ đi về phía bàn, tính rót cho Quyền Thiệu Viêm ly nước. Mục Giai Âm tính toán cũng thật tốt, vừa rót nước xong, tiết mục đã bắt đầu.

Vì thế, Mục Giai Âm tay cầm ly, tiếp tục động tác tươi cười run rẩy hết cả người.

Thái dương Quyền Thiệu Viêm liền nổi gân xanh.

Ở trong nhà này anh có thể cho phép địa vị của mình xếp dưới Mục Giai Âm, nhưng tuyệt đối không tha thứ việc ở trước tên của anh có bất luận kẻ nào trừ Mục Giai Âm, đồ vật cũng không được.

"Cầm ly nước làm gì?" Quyền Thiệu Viêm tới trước mặt Mục Giai Âm hỏi.

Mục Giai Âm không cảm nhận được nguy hiểm đang tới nói: "Hả, cho anh uống."

Mục Giai Âm còn có chút lương tâm, mắt phượng hẹp dài Quyền Thiệu Viêm nhíu lại, trong mắt lóe lên ý cười nói: "Giai Âm, giúp anh uống."

Vì sao? Quyền Thiệu Viêm không có tay sao? Thấy tiết mục đã đến phần kết, Mục Giai Âm mới bớt chút thời gian nhìn toàn thân cao thấp đều viết cầu để ý trên người Quyền Thiệu Viêm, sau đó đưa ly nước đến bên miệng Quyền Thiệu Viêm, cũng không có động tác nào khác.

Khóe mắt Quyền Thiệu Viêm giật giật, đây là giúp anh uống.

Chỉ là Quyền Thiệu Viêm vẫn nghe lời cầm cổ tay phải của Mục Giai Âm, uống một ngụm nước.

Lúc này, Mục Giai Âm cũng không có ý kiến gì, hiện tại tiết mục là lớn nhất, cô mới mặc kệ Quyền Thiệu Viêm làm cái gì đâu.

Chính là, giây tiếp theo, tầm mắt Mục Giai Âm đã bị Quyền Thiệu Viêm chặn.

"Giai Âm, anh trả lại lễ." Quyền Thiệu Viêm vẻ mặt nghiêm túc, ngôn ngữ đáng đánh đòn: "Em giúp anh uống nước, anh cũng giúp em uống nước."

Uống cái sợi len! TV của cô, cô còn không biết đến cùng là ai thắng, người chủ trì đang công bố kết quả cuối cùng!

Đây là thời khắc mấu chốt nhất đó!

Mục Giai Âm nổi giận, sau đó cô liền bình tĩnh.

Căn cứ vào kinh nghiệm, cô tuyệt đối đấu không lại Quyền Thiệu Viêm. Muốn giãy dụa thoát thân, không có cửa đâu, phải nhận mệnh thôi.

Bị anh áp ở dưới thân lại không hề phản ứng, ngược lại dựng thẳng lỗ tai chú ý nghe âm thanh tivi truyền đến, gân xanh trên trán Quyền Thiệu Viêm trên nổi đầy.

Sau đó, Quyền Thiệu Viêm liền rõ ràng lưu loát đứng dậy, buông tha Mục Giai Âm.

Làm sao có thể?

Quyền Thiệu Viêm dứt khoát đứng dậy, trực tiếp tắt TV.

Người dẫn chương trình sắp nói ra là ai thắng!

Ác ma! Mục Giai Âm xem như không có việc gì, ngồi trên sofa bình tĩnh uống ly nước còn chưa uống hết của Quyền Thiệu Viêm.

Vì sao cô đột nhiên có một cảm giác nguy cơ?

Mục Giai Âm suy nghĩ một chút hành động của Quyền Thiệu Viêm, chợt cảm thấy phiền toái lớn của bản thân.

Mục Giai Âm quyết đoán, thật chân chó đi về phía Quyền Thiệu Viêm, lúc đi ngang tivi, Mục Giai Âm còn tạm dừng một giây, sau đó mới mạnh mẽ đi về phía Quyền Thiệu Viêm.

Bây giờ có mở lại TV, cũng không còn kịp nữa, trước hết cô phải dỗ thật tốt Quyền Thiệu Viêm đã, sau đó lại lên mạng xem, ừm, như vậy đi.

"Quyền Thiệu Viêm?" Mục Giai Âm cười nịnh nọt, vẻ mặt càng nịnh nọt hơn ngồi bên cạnh Quyền Thiệu Viêm.

Bây giờ mới đi lấy lòng anh? Đã muộn, tên đàn ông ừ một tiếng, âm thanh không nghe ra cảm xúc gì.

"Em giúp anh uống nước." Bây giờ Mục Giai Âm thật hối hận, đợi lát nữa còn phải nói cho Quyền Thiệu Viêm chuyện kia nữa.

Lần này Mục Giai Âm rất dụng tâm.

Quyền Thiệu Viêm cũng rất là phối hợp uống ly nước, dù sao cũng là do Mục Giai Âm phục vụ, cơ hội này không nhiều lắm, nhất định phải biết quý trọng.

Mục Giai Âm thấy Quyền Thiệu Viêm như trước không hề để ý đến cô, cả người đều ai oán vài phần:"Quyền Thiệu Viêm.. " Mục Giai Âm mắt to ngập nước nhìn Quyền Thiệu Viêm, sau một lúc lâu mới nói, "Anh không phải muốn trả lễ lại sao?"

Bất chấp lễ nghi gì đó.

Mục Giai Âm nói xong còn dùng chân mình cọ cọ chân Quyền Thiệu Viêm, tuy rằng biểu cảm trên mặt Mục Giai Âm rất vô tội, nhưng người khác nhìn vào đều thấy động tác này của Mục Giai Âm chính là quyến rũ.

Nếu nói Quyền Thiệu Viêm có thể nhẫn được, chắc chắn chính anh cũng không tin.

"Vậy anh thỏa mãn em." Quyền Thiệu Viêm ngoài miệng nói miễn cưỡng, nhưng lại mạnh mẽ, nhanh chóng đẩy ngã Mục Giai Âm xuống sofa.

Này biến đổi quá nhanh, đến nỗi Mục Giai Âm cũng kịp phản ứng:" Quyền Thiệu Viêm, anh cầm tinh con chó sao?" Mục Giai Âm cúi đầu nhìn dấu vết trước ngực, rốt cục bạo phát.

Ngày hôm qua lưu lại dấu còn chưa có mờ, hôm nay lại thêm một cái. Cứ như thế mãi, cô còn có thể ra ngoài gặp người sao? Chẳng lẽ trời nắng nóng, cô lại phải mặc áo cao cổ, mang khẩu trang sao?

[/size]