Mục Giai Thu lái xe chở Mục Uẩn Ngạo về, thời điểm xe đi ngang qua trung tâm thành phố, Mục Giai Âm đột nhiên thấy một quán bar quen thuộc.
"Chị cả…" Mục Giai Âm nhìn Mục Giai Thu ngồi chỗ tay lái nói "Chị dừng một chút, đột nhiên em nhớ cần mua vài thứ ở trong này."
"Mua cái gì vậy?" Mục Uẩn Ngạo không vui cau mày nói, "Người ở đây qua lại nhiều, hiện tại cháu mới mang thai tháng đầu, thai cũng không ổn định, phải chú ý một chút. Trở về nói thím Lưu mua cho cháu."
"Ông nội, cháu sẽ cẩn thận mà." Mục Giai Âm đảm bảo với Mục Uẩn Ngạo đang lo lắng nói: "Tuy ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, nhưng nào có giống như ông nói vậy, ngay cả chỗ nhiều người cũng đi không được."
"Giai Âm, em nếu không vội thì để thím Lưu mua đi." Mục Giai Thu thấy ánh mắt ra hiệu của Mục Uẩn Ngạo hướng Mục Giai Âm khuyên giải nói: "Người ở đây nhiều, khó tránh khỏi va chạm, cẩn thận vẫn tốt hơn."
"Yên tâm." Mục Giai Âm nói xong liền mở cửa xe "Đứa nhỏ của cháu, cháu sao lại không biết cẩn thận chứ?"
Nói xong, Mục Giai Âm nhìn Mục Uẩn Ngạo cùng Mục Giai Thu trong xe le lưỡi, giống như là sợ hai người kia chặn cô lại không cho đi, nhanh chóng đóng cửa xe rời đi.
"Cũng đã có đứa nhỏ, sao còn nghịch ngợm như vậy chứ?" Mục Uẩn Ngạo ngạc nhiên, thở dài một tiếng.
Mục Giai Thu cũng trầm mặc một lát, mới trầm giọng đáp: "Giai Âm cũng chỉ mới 23 tuổi, vẫn là còn trẻ con, con bé làm sao có thể chiếu cố tốt đứa bé ngoài ý muốn trong bụng kia?"
Mục Uẩn Ngạo không trả lời thầm nghĩ, Giai Âm so với Giai Thu thoạt nhìn còn muốn thành thục hơn nhiều.
Bên trong xe lại trở nên trầm mặc, trừ bỏ hô hấp, không có ai nói chuyện. Quan hệ của Mục Giai Thu cùng Mục Uẩn Ngạo luôn bất hòa, lúc nãy nói nói cười cười chẳng qua là vì có Mục Giai Âm mà thôi.
Mục Giai Âm sau khi xuống xe liền đi thẳng đến siêu thị, vào siêu thị, Mục Giai Âm lại quẹo trái rẽ phải, thẳng đến cửa hàng chuyên bán thuốc lá ở lầu một: "Nói với Đàm Tân Kinh, tôi tìm anh ta có việc."
Người bán hàng nhìn Mục Giai Âm nghiên cứu hơn mấy chục giây mới nhận ra được, đây không phải cô gái được Đàm gia tự mình phân phó nói có thể tùy ý ra vào ở đây sao? Kỳ quái, cô gái này gần đây cải tà quy chính sao, cô ta trước kia không phải là loại người vô pháp vô thiên, quỷ mặt trắng sao? Hiện tại tẩy trang, lại trở nên xinh đẹp như vậy, anh ta còn không thích ứng kịp.
"Cậu không biết tôi?" Thấy người nọ thật lâu không có động tĩnh, Mục Giai Âm kỳ quái hỏi.
"Không không không.." Người bán hàng lắc đầu, đây chính là người Đàm gia phân phó phải chiếu cố cho tốt đó, hắn nào dám không biết? "Đương nhiên tôi biết." Người bán hàng cười nói, cuối xuống lấy từ trong ngăn tủ ra một chuỗi chìa khóa, chỉ cánh cửa của cửa hàng sát bên, có cánh cửa dẫn đến lối đi cho nhân viên nói, "Đây là chìa khóa của cửa bên đó."
"Cảm ơn." Mục Giai Âm sờ sờ mặt mình nghĩ, mặt cô dính gì sao?
Cánh cửa kia nối thẳng với quán bar dưới tầng hầm.
Ai cũng không biết một quán bar ồn ào náo nhiệt ở phía dưới lại có một nơi yên tĩnh như vậy.
Đại sảnh tối mờ, xung quanh gắn từng chùm đèn nhỏ, không sáng lắm, chỉ làm cho người ta cảm giác được một chút ấm áp. trước kia lúc tâm tình cô không tốt thường xuyên tới nơi này.
Chỉ là, đã là chuyện cũ qua lâu giờ nhớ lại.
Khoảnh khắc lại bước chân vào đây, đột nhiên Mục Giai Âm có chút xót xa, suýt nữa bật khóc. Hai năm cùng lắm chỉ là vài giây ở Thượng Hải, lại khiến cô đánh mất tính mạng.
"Mục Giai Âm?" Bình thường không có việc gì Đàm Tân Kinh đều ở trong này, nghe tiếng người đi vào, Đàm Tân Kinh cũng đi ra nhìn thử, đến khi thấy người đến là Mục Giai Âm, Đàm Tân Kinh liền ngây ngẩn cả người.
"Thế nào?" Mục Giai Âm thấy dáng vẻ ngốc lăng của Đàm Tân Kinh nói,: "Không nhận ra em sao?"
Vẫn là Đàm Tân Kinh năm đó, mặc kệ đứng ở chỗ nào, dáng người hoàn mỹ, đôi mắt hoa đào kia đúng là hình tượng hoa hoa công tử bội tình bạc nghĩa.
Rõ ràng cô mới là người đã lâu không gặp mặt ai, vì sao mọi người nhìn thấy cô đều là vẻ mặt thấy người lạ chứ?
Đàm Tân Kinh nhanh thu hồi kinh diễm trong mắt, thay vào giọng điệu bất cần đời thường ngày nói, "Thật không nhìn ra rốt cuộc em cũng từ bỏ bộ mặt nữ quỷ đại nhân giá lâm, trở về với chính mình nha, cho nên bị mê hoặc."
Nói xong Đàm Tân Kinh đi tới quầy bar bên cạnh lấy một ly nước trái cây có nồng độ cồn thấp đưa cho Mục Giai Âm nói "Mỹ nữ, khuôn mặt đẹp!"
Trước kia cô luôn trang điểm thật đậm là vì Tả Trí Viễn thích, càng đậm hắn càng yêu. Thật ra cô cũng không thích trang điểm, nếu được lựa chọn, mỗi lần ra cửa cô sẽ không đem khuôn mặt trang điểm làm gì.
"Lần đầu nghe anh khen em, vì sao tâm tình em vẫn khó chịu?" Vì sao là nữ quỷ đại nhân? Cô trang điểm thật ra cũng không tệ đi... Hẳn là cũng không tệ đi... Mục Giai Âm càng nghĩ càng không tự tin, nhìn ly nước trái cây Đàm Tân Kinh đưa qua, Mục Giai Âm bĩu môi, lắc đầu nói: "Hiện tại em không uống được mấy thứ này, em mang thai."
"Phốc…" Đàm Tân Kinh vừa mới uống một ngụm Whisky cay nồng, còn chưa kịp nuốt vào, đã bị lời nói của Mục Giai Âm kí©h thí©ɧ phun ra. May mắn là phun ở phía trước, Đàm Tân Kinh kịp đưa lưng về phía Mục Giai Âm.
"Em..em..em… " Đàm Tân Kinh như gặp quỷ chỉ vào Mục Giai Âm nói: "không phải em mới kết hôn cùng Quyền thiếu sao? Đứa nhỏ này là của ai? Quyền…Quyền thiếu biết không?"
Xong rồi, Đàm Tân Kinh bi thống ngó Mục Giai Âm, tựa như Mục Giai Âm hiện tại cùng một cổ thi thể giống nhau như đúc.
"Đương nhiên là của Quyền Thiệu Viêm." Mục Giai Âm khinh bỉ, "Đàm Tân Kinh, hôm nay anh chưa tỉnh ngủ sao?"
Đàm Tân Kinh trong dĩ vãng luôn là một người chú ý hình tượng, yêu nhất không phải là đùa giỡn sao? Nhưng mà hôm nay vì sao Mục Giai Âm đột nhiên cảm thấy bộ dáng Đàm Tân Kinh giống như có chút chật vật?
"Cũng đúng, bằng không hiên tại sao em còn sống được." Đàm Tân Kinh tự nhiên nói không kiêng kỵ tùy tiện sửa sang lại hình tượng một phen. Mới lại ngồi xuống ghế tựa bên người Mục Giai Âm, kiểu dáng khoe khoang tài năng dùng năm ngón tay linh hoạt chuyển động ly rượu trên tay, một bên nhìn Mục Giai Âm đang không để ý nói, "Em thích Quyền thiếu?"
"Hỏi cái này làm gì?" Mục Giai Âm theo bản năng không trả lời, “Ngược lại em rất kinh ngạc nha, anh cư nhiên là thủ hạ của Quyền Thiệu Viêm."
Ly rượu trong tay Đàm Tân Kinh đột nhiên nghiêng, rượu đỏ ở trong ly đảo nhẹ một độ cong xinh đẹp, "Ngay cả điều này Quyền thiếu cũng nói cho em?"
Xoay ly rượu không phải là sở trường của Đàm Tân Kinh hay sao? Sao hôm nay lại không khống chế được? "Rất kỳ quái sao? Anh ấy để cho em tới tìm anh, em nghe nói tiểu Lục ở trong tay anh."
"Tiểu Lục?" Tốc độ chuyển động ly rượu trong tay Đàm Tân Kinh tốc chợt nhanh hơn, rượu trong ly cuốn ra từng vòng xinh đẹp, giống như lốc xoáy nhỏ có thể cắn nuốt tâm người nhìn vào đó, "Anh nói tại sao Lưu Duệ lại vội vàng muốn tìm một người đến như vậy, lại còn bị thương nặng, thì ra là bởi vì em nha."
Không phải Quyền Thiệu Viêm nói, là anh ấy thấy ở đầu đường sao? Vì sao biến thành là Lưu Duệ tìm? Mục Giai Âm đột nhiên hiểu được một ít, vẻ mặt mơ hồ lộ ra một chút ý cười nhợt nhạt. Một tay phủ ở trên bụng, khoé miệng ẩn nụ cười của Mục Giai Âm càng sâu.