Chương 30

" Reng...Reng"Chuông giờ ra chơi vang lên cái cuối lớp nhốn nháo hết cả lên. Ngân thì ôm chầm lấy Nhi, Hiếu khoác vai Vy, Minh ôm Huy, Khánh ôm Khang. Vy vội bỏ tay Hiếu ra chạy tới ôm lấy Diệu Anh và Lệ. Cũng gần một năm rồi họ chưa gặp nhau mà.

- Chị cả...._ Lệ lạnh lùng nói tại chị Vy ôm cô lâu quá.

- hở?_ Vy ngạc nhiên hỏi

- 2 đứa em sắp chết ngạt á._ Diệu Anh nũng nĩu.

- À...hì_ Vy bỏ chũng ra rồi gượng cười.

( Gọi là chị vì 2 người này dưới cấp của Vy và Nhi.)

Chỗ bọn con trai cũng không kém...

- Từ bao giờ anh thành thế này?_ Khang thấy anh trai cứ ôm khư khư đành mở lời hỏi.

- Hì, có gì đâu._ Khánh bỏ Khang ra cười.

- Còn biết cười rồi sao?_ Anh này soi Khánh từ trên xuống.( Con người mà anh hỏi hay dữ)

- ờ thì.... Em trai về phải cười chứ, mày cũng cười cho anh xem cái coi_ Khánh giả vờ.

- hì._ Khang cười 1 nụ cười hết sức giả tạo và nó kết thúc chưa đầy 3 giây.

Khánh thấy thế bẹo má Khang.

- Muốn chết à?_ Khang thì cáu.

- Thử?_ Khánh cũng chọc theo.

Ngân cũng đang soi xét em gái mình xem có gì mới lạ không.

- bé ngoan của chị, nhớ quá đi mất._ Ngân xoa đầu Nhi.

- Ashi... hư hết tóc e rồi_ Nhi cũng cáu.

- Ôi trời, cái con bé này._ Ngân cốc luôn 1 cái vào đầu nhi.

Minh thì chả bắt nạt được Huy mà có khi ngược lại.

- Dạo này trông mày lớn ghê._ Huy đứng đọ chiều cao với Minh.

- Tất nhiên là thế rồi._ Minh tự tin với chiều cao, vỗ ngực nói, vui lắm nhưng không được bao lâu...

- Này, lớn mấy thì mày cũng FA thôi con ạ._ Huy phán 1 câu làm mặt Minh tối sầm lại rồi Huy ngồi xuống ghế gần đó.

- Có phải mày không muốn sống nữa không?_ Minh cau có đá vào chân Huy.

- Hề, đâu có đâu, tha nhề?_ Huy cười gượng, lắc lắc tay Minh y con nít.

Đang định trả lời câu hỏi của Huy thì có người còn nói to hơn cậu.

- Ai xuống căng tin nào?_ Giọng của Nhi.

- Chị/tao/ em_ Cả hội con gái đồng thanh nói.

- Đi nhanh không hết chỗ ngồi đấy._ Vy kéo tay Lệ dạy.

Thế là 5 đứa con gái ra khỏi lớp, bỏ lại 5 chàng kia đứng ở lớp.

- Sao cậu lại đi với hội con gái đó?_ Minh bây giờ mới hỏi Hiếu.

- Ngân là người yêu tớ, Vy là em gái họ tớ, 2 đứa nhóc kia là bạn cùng trường._ Hiếu thản nhiên trả lời.

- Em họ?_ Khánh lại trở về với vẻ mặt lạnh lùng.

- Ừm, ba nó nhận tớ làm con nuôi_ HIếu giải thích.

- Thấy chưa, người ta có gấu rồi đấy_ Huy khuých bác Minh.

- Thôi xuống căng tin ăn gì đi, tao đói._ Minh nói nhưng không quên lườm Huy.

- Ừ_ Cả hội đồng thanh

5 đứa con trai cao dáo bước song song xuống căng tin. Mấy đứacon trai trong căng tin vừa xịt máu mũi không được bao lâu giờ tới lượt hội con gái. Nếu mà xịt máu mũi thôi thì còn bỏ qua được nhưng mà họ lại cứ reo hò lên làm cho ai đó bực mình chỉ muốn dán băng dính vào miệng chúng tất.

Đi lấy đồ ăn xong, các chàng ngó ngang ngó dọc chỉ còn đúng một chỗ trống ở bàn hội Vy. Bước tới...

- Ngân, cho anh ngồi ké?_ Hiếu nhanh nhẹn bước tới chỗ Ngân.

- Ừ._ Ngân nhìn quanh rồi đành gật đầu đồng ý.

- Vy, cô con nhớ 3 điều hứa không?_ Khánh hỏi Vy.

- Muốn gì?_ Vy dừng ăn ngẩng lên nhìn.

- Cho bọn tôi ngồi cùng_ Khánh có trí nhớ tốt gớm nhể.

- Được, nhưng anh phải đi lấy nước cho tôi._ Vy cũng không vừa.

Cả hội con trai ngồi xuống đôi diện với hội con gái. Khánh thì chưa, mới đặt khay thức ăn xuống thôi.

- bảo cậu ý lấy cho em 1 cốc cacao với_ Diệu Anh ngồi cạnh kéo áo Vy.

- Nghe rồi chứ, 1 cam, 1 cacao _Vy hất hàm nói.

- Thế là còn 1 điều kiện thôi nhé._ Khánh giơ 1 ngón tay ra trước mặt Vy.

- vậy điều thứ 3 sẽ là anh im miệng đi lấy đồ nhanh về đây._ Vy quát.

- Hết._ Khánh thu ngón tay lại rồi đi lấy nước.

- Mọi người biết tên nhau hết rồi nhỉ?_ Minh hỏi.

- Ừm_ Cả hội đồng thanh.

5 phút sau, Khánh quay lại, đặt nước cho 2 tiểu thư kia. Cậu ngồi xuống ăn.

- Cảm Ơn_ Vy bất chợt cảm ơn Khánh.

Mấy đứa con gái nghe thấy thì dừng ăn quay qua nhìn Vy với kiểu chưa nhìn thấy bao giờ. Hội con trai thấy thế cũng dừng ăn coi chuyện gì.

- Mày vừa nói gì?_ Nhi

- Có nhầm không?_ Lệ vẫn biểu cảm đó.

- Nói lại coi?_ Ngân

- Hình như mình đang mơ_ Diệu Anh nhéo tay mình thấy đau.

- Mọi người có cần phải vậy không, ăn đi cái_ Vy quát.

Nghe thấy thế mọi người cũng đành ăn tiếp. Tuy nhiên vẫn mang trong đầu cái dấu chấm hỏi to đùng à. Nhưng mà sự yên ắng của họ chưa được bao lâu thì cũng vụt mất....