Chương 156: Một vòng khác biệt, cảnh ngộ chính là long trời lở đất

Để bảo đảm vạn nhất, khi đưa bài thi cho Thẩm Học sau khi đánh vòng, ông ta còn chuyên môn liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Phùng Thành Bảo không thấy rõ Thẩm Học có nhìn ra hay không, bởi vì bên trái lại truyền đạt bài thi, ông ta liền vội giả vờ nghiêm túc xem cuốn. Bất quá khóe mắt ông ta thật sự thấy Thẩm Học sau khi duyệt qua bài thi, đã vẽ một nét trên đó, thấy vậy ông ta trong lòng yên tâm, nghiêm túc đầu nhập vào chấm bài thi.

Nguyễn Thành Kiệt nhận bài thi từ tay Thẩm Học, nhìn kỹ cũng nhận ra bút tích của Tiết Đình Nhương, thấy trên đó có hai vòng một điểm, cũng đoán ra ý tứ của Phùng Các Lão, ông ta không nhìn kỹ bài thi, liền vẽ một điểm lên đó, giao cho Bao Minh ở dưới.

Cùng lúc đó, ở Càn Thanh cung, bản thảo giấy viết mà Tiết Đình Nhương đánh rơi chính là nắm trong tay Gia Thành Đế.

Tại Đông Noãn Các, ánh nến sáng ngời, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt từ một góc nơi lư hương ba chân mạ vàng Thao Thiết phun ra, làm cả phòng thoang thoảng mùi hương.

Gia Thành Đế sắc mặt âm tình bất định, trong mắt dị quang lập lòe, ánh mắt thường chú ý vào tờ giấy đó.

Trang giấy này thực sự không thể gọi là thể diện, trên đó rất nhiều chỗ xóa và sửa, bất quá cũng có thể nhìn ra viết cái gì. Vừa hay chính là những từ ngữ vừa thấy liền bị xóa và sửa đi, khiến Gia Thành Đế ngồi một mình gần nửa canh giờ, thường xuống giường đi qua đi lại một phen, có thể nhìn ra nội tâm mênh mông mãnh liệt, Trịnh An Thành vài lần muốn tiến lên xem, cũng chưa dám lên trước.

"Trịnh An Thành."

"Nô tài ở đây."

"Hãy đi nói lại với Từ thủ phụ một lần nữa, cần phải bảo đảm bài thi của Tiết Đình Nhương được đưa tới tay trẫm."

"Đúng vậy."

Lúc này trong Tập Nghĩa Điện đang yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng giấy lật và tiếng uống trà thỉnh thoảng. Một tiểu thái giám bưng chung trà đi vào bên cạnh Từ thủ phụ, Từ thủ phụ nhìn ông ta một cái, liền thở dài một tiếng nói: "Ở tuổi này, không bằng các ngươi người trẻ tuổi hỏa lực tràn đầy, các vị hãy ngồi một chút, lão phu đi một lát sẽ trở lại."

Từ thủ phụ chính là trưởng ban chấm bài thi, lại là thủ phụ, tất cả quan chấm thi phía dưới đều buông bài thi trong tay xuống, chắp tay hướng ông ta, đợi ông ta rời đi rồi, mới tiếp tục xem bài thi.

Không bao lâu, Từ thủ phụ đã trở lại, mà lúc này bài thi của Tiết Đình Nhương đã tới tay Bao Minh. Bao Minh tự nhiên cũng muốn vẽ điểm, vẽ xong thì bài thi liền chảy sang phía bên phải.

Cứ như vậy xoay một vòng, bài thi của Tiết Đình Nhương xem như đã duyệt xong.

*

Trải qua một ngày khua chiêng gõ mõ, vào trước buổi tối hôm sau, tất cả bài thi của thi đình mới xem như duyệt xong.

Kế tiếp là bình cuốn, trước tiên chọn ra những bài có từ tám vòng trở lên, sau đó dựa vào số vòng nhiều ít để bình cuốn yếu điểm, những bài có số vòng tương đương thì so điểm, rồi so dựng, cứ thế mà suy ra.

Lần này cũng là trùng hợp, bài có từ tám vòng trở lên chỉ có hai bài, nói cách khác, đầu giáp chỉ chọn ra hai người, còn phải từ bảy vòng trở lên chọn ra một bài để điền vào danh sách ba người đầu giáp, mới có thể đưa đến ngự tiền, chọn ra thứ tự Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.

Chồng bài thi bảy vòng kia rất nhanh đã được chọn ra, Phùng Thành Bảo trong lòng sinh một tia bất an, nhưng không thành chuyện được. Ông ta cũng không cho rằng Tiết Đình Nhương có vận may tốt đến thế, trừ qua Thẩm Học, Nguyễn Thành Kiệt và Bao Minh, chỉ cần có một người phía sau vẽ thêm vòng, thì Tiết Đình Nhương vẫn không dính dáng gì đến ba người đầu.

Sau một phen đối chiếu, bài thi xuất sắc trong số bảy vòng rất nhanh đã được chọn ra, vừa hay chính là bài thi của Tiết Đình Nhương.

Kỳ thật còn có một bài xuất sắc nữa, đáng tiếc Tiết Đình Nhương có ba điểm, đối phương có hai điểm một dựng, vẫn thua một bậc.Vẻ mặt Phùng Thành Bảo không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận. Ông ta đâu biết rằng những người chấm điểm sau này đều đã xem bài chấm của hai người trước, bài nào được đánh hai vòng tròn, bản chất bài viết nhất định là xuất sắc. Lý do sau này bị trừ điểm, là vì mỗi người có sở thích riêng, giống như ai thích rau ai thích củ.

Đương nhiên cũng có nguyên nhân khác, chỉ là không thể nói ra.

Phùng Thành Bảo trơ mắt nhìn Từ thủ phụ lấy ba bài thi, sai người đưa đi Càn Thanh cung, trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm sao để bàn bạc với Ngô các lão. Đương nhiên, điều hối hận nhất vẫn là tại sao mình phải sợ gây phiền toái, cố ý vẽ vòng trước.

Một vòng khác biệt, cảnh ngộ chính là long trời lở đất.

Không nói đến bên này, Gia Thành Đế nhận được ba bài thi.

Nhìn thấy một trong số đó, ngài nở nụ cười. Cười xong, ngài truyền Trịnh An Thành mang trang giấy viết bản thảo tới.

Đối chiếu nhìn một lần, sắc mặt Gia Thành Đế vừa như giận không giận, vừa như mừng không mừng, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói một câu: "Tiểu tử này quả thật biết cách giấu dốt."

Trịnh An Thành đang tò mò tại sao bệ hạ nói lời này, liền thấy Gia Thành Đế cầm bút son, viết xuống trên chiết đầu tiên của bài thi đó: Đệ nhất giáp đệ nhất danh.

Ngài cũng bảo Trịnh An Thành bưng ấn tới, để lại ấn ký trên đó.

Trịnh An Thành nhân tiện liếc mắt nhìn qua, vừa hay thấy tên của Tiết Đình Nhương, trong lòng lập tức có chút ngạc nhiên về việc tân khoa Trạng nguyên gia này đã làm thế nào để khiến bệ hạ vui lòng.

Phải biết rằng gần đây trong triều đã xảy ra nhiều đại sự, long tâm bệ hạ không vui một thời gian, có thể vui như vậy cũng là điều khó được.