Chương 13: Quý ông Tuyên Vỹ !!!
Hạ Văn Vũ nhìn người đứng trước mặt. Đối diện với ánh mắt của ông hắn vẫn thản nhiên.
Ngoài Tưởng Minh Quân ra thì đây là người thứ 2 dám nhìn thẳng vào mắt ông.
Ông trùm trong giới buôn bán bất động sản gật gù. Kể ra thì con gái của ông cũng tinh mắt lắm chứ! Chàng trai nó đưa về quả thực không hề thua kém Minh Quân...
Minh Quân đẹp trai theo kiểu nam tính, rắn rỏi thì chàng trai này lạicó vẻ đẹp thư sinh hơn. Nhưng vẫn toát ra một khí chất đặc biệt! Khíchất của bậc vương giả.
- Cậu muốn đạt được điều gì nhất???
Hạ Văn Vũ đột ngột lên tiếng.
Không chút chần chừ, chàng trai trả lời ngay ;
- Thiên hạ vô đối!!! Đứng trên tất cả!!!
( tg: té ghế!!!!)
- Thiên hạ vô đối??? Thật nực cười!!! Cậu dựa vào cái gì mà dám nói thế???
Hạ Văn Vũ bật cười.
- Dựa vào chính bản thân tôi!!!
Nghe câu nói đanh gọn của Tuyên Vỹ, Hạ Văn Vũ lắc đầu:
- Cậu... nếu không phải là vĩ nhân... thì là một thằng điên!!!
Sau khi hắn đi khỏi, cha của Kiều Liên khẽ mỉm cười. Ông như nhìn thấy hình ảnh của mình lúc còn trai trẻ...
- Sao rồi??? Có ổn không???
Tường cách âm nên Kiều Liên dù đứng ngay ngoài cửa cũng ko nghe được câu nào. Cô xoắn lấy hắn hỏi thăm dồn dập!
Tuyên Vỹ đang bận... lau mồ hôi cũng cố gắng làm hài lòng khách hàng:
- Có lẽ là ổn! Tôi hi vọng thế...
Vế sau của câu trả lời khiến Kiều Liên mừng hụt. Cô phấp phỏng:
- Anh ko chắc chắn sao???
- Không!!! Cô nghĩ qua mặt cha cô dễ lắm đấy???
Hắn trợn mắt.
Kiều Liên gật gù. Cũng đúng thôi! Papa là người cô sợ nhất trên đời này. Ông ấy đâu dễ bị lừa!!!
Tuyên Vỹ thoáng rùng mình. Hắn nhớ lại cái nhìn sắc lạnh như mãnh thúcủa ông ta mà phát hãi. Dù thuộc loại to gan lớn mật nhưng đứng trướcngười đàn ông đó hắn không khỏi nản lòng.
Ông ta có một khí chất rất đặc biệt. Chỉ có ở những ông trùm maphia...
- Bây giờ đã muộn rồi! Giá mà có món gì nong nóng lót dạ nhỉ???
Hắn gợi ý.
Kiều Liên bĩu môi. Chưa đâu vào đâu đã giở chứng!
Nhưng thôi!!! Cô cũng không phải người hẹp hòi gì! Đãi hắn 1 bữa vậy!
- Đi theo tôi!!!
Chỉ chờ có thế, Tuyên Vỹ liền nhẩy chân sáo theo Kiều Liên. Gì chứ cái trò ăn rồi người khác trả tiền là hắn rất khoái....
- Ủa!! chúng ta đi đâu đây??? Hắn hỏi.
- Thì cứ đi theo tôi thì biết! Càm ràm mãi.. Tôi có đem anh đi bán đâu mà sợ!
( tg: lạy hồn!!! Ai mà bán nổi hắn cơ chứ???)
Kiều Liên đưa Tuyên Vỹ rẽ vào 1 ngõ hẻm. Mọi thứ ở đây cái gì cũng nhỏ xíu nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ!
Cả 2 bước vào một quán ăn bầy biện rất đơn giản.
- Cho 5 cái bánh bao nhân đặc biệt!!!
Kiều Liên hô lớn rồi quay sang giải thích:
- Bánh bao ở đây là số dách! Bột bánh vừa trắng lại vừa thơm! Cắn hơidai dai... Nhân bánh vừa miệng... nói chung là... tuyệt vời!!!
Nghe Kiều Liên miêu tả, Tuyên Vỹ cứ nuốt nước miếng ừng ực! Đến khí 5 chiếc bánh bao bốc hơi nghi ngút được đem ra thì...
Cả 2 thi nhau chén!!!
( tg: đôi này nghe vẻ tâm đầu ý hợp về khoản... ăn uống nhỉ???)
10 phút sau:
- Chủ quán!! Cho thêm 5 cái nữa!!!
Lần này là giọng Tuyên Vỹ dõng dạc. Không biết là do bánh bao ngon quáhay không phải trả tiền túi nên chàng trai họ Bạch ăn rất khí thế!
Quán này chủ yếu bán vào 2 thời điểm: Sáng và chiều tối! Lúc Kiều Liên và Tuyên Vỹ bước vào quán cũng khá muộn rồi. Cũng vì bánh bao là thứđồ ăn rất được ưa chuộng vào mùa rét nên quán rất nhanh hết hàng.
Ngày hôm nay cũng vậy! Những vị khách vào sau Tuyên Vỹ và Kiều Liênđành phải thất vọng ra về. Vì số bánh bao cuối cùng đã được dọn ratrước mặt 2 bạn trẻ.
- Bán cho 3 cái bánh bao nhân đặc biệt!!!
Hai khách hàng nữa bước vào.
Đó là một đôi trai gái. Chàng trai mày rậm, mắt to trông cũng khá khôi ngô. Còn cô gái cũng rất xinh xắn. Tuy ăn mặc có phần hơi điệu đà... Trong quán lúc này đã sực nức mùi nước hoa...
Chủ quán vẻ mặt hết sức ái ngại. Miệng cười cầu tài:
- Xin lỗi hai vị! Chúng tôi vừa hết hàng xong! Quý khách chịu khó ngày mai quay lại vậy!!!
Cô gái ngoại hình thì xinh đẹp nhưng tính cách lại quá tệ. Cô ta bĩu môi:
- Cái gì??? Ông có biết ông đang nói chuyện với ai không??? Tinh ÁnhHồng này hạ cố đến mua bánh cho ông là đã vinh dự lắm rồi! Ông dám bắttôi đợi đến mai hả???
Chủ quán có chút bực mình nhưng với loại khách này ông không dám đắc tội!
- Thì ra... là Tinh Tiểu thư! Thất lễ! Thất lễ!!! Xin tiểu thư bớt giận! Quả thật là chúng tôi vừa hết hàng!
- Đủ rồi!!! Đừng có lải nhải nữa! Một là ông đem bánh ra cho tôi! Hai là tôi cho đàn em đập nát cái quán này ra! Nghe rõ chưa???
Cô gái trợn mắt quát.
Chủ quán mồ hôi vã ra như tắm. Gì chứ thói ngang ngược của vị Tinh tiểu thư này dân làm ăn buôn bán tất thảy đều biết tiếng. Chỉ vì cha cô talà 1 nhân vật có thế lực trong giới xã hôi đen đất Hà Thành nên không ai dám đắc tội với cô ta... Được thể Tinh Ánh Hồng càng lộng hành. Cáigì cô ta đã muốn thì nhất định phải đạt được!!
Ông đúng là bị sao quả tạ chiếu mạng nên hôm nay mới gặp phải cô ta...
- Tinh tiểu thư! Thế này... là làm khó cho chúng tôi quá!!
Cô gái cười nhạt:
- Chính ông tự làm khó mình đấy chứ! Tôi đếm từ 1 đến 10 mà ông không mang bánh ra thì đừng có trách! 1... 2.....
- Chuyện gì vậy? bác Bảy!!!
Kiều Liên của chúng ta đang ăn bánh bao với Tuyên Vỹ ở bên trong thì thấy tiếng ồn ào liền bước ra.
Đập vào mắt cô là 1 đôi trai gái ăn mặc chải chuốt đang sừng sộ với chủquán. Đằng sau lưng họ là một đám người mặt mũi dữ dằn.
Ánh mắt người chủ quán nhìn Kiều Liên lóe lên vài tia ấm áp rồi trở lại bình thường.
- Hạ tiểu thư! Cô xem vị khách này làm khó chúng tôi quá! Chúng tôivừa bán hết bánh thì cô ấy tới đòi mua. Có phải chúng tôi không muốnbán cho cô ấy đâu... mà là lực bất tòng tâm!!
- Lải nhải nhiều quá! Tụi bay đâu!!! Đập nát cái quán này cho tao...
Cô gái có tên Tinh Ánh Hồng thản nhiên ra lệnh. Dường như cái việc bẻgẫy cần câu cơm của người khác với cô như trò chơi trẻ con vậy!
Đáng tiếc!!! Hôm nay cô đã gặp phải... Hạ Kiều Liên!!!