Chương 11: Ồ chúng ta lại gặp nhau !!!!!!!
- Papa ơi!!! Papa à!!!
Trước cái giọng nũng nịu không ra nũng nịu, nhõng nhẽo không ra nhõngnhẽo của cô con gái cưng, Hạ Văn Vũ vẫn cương quyết lắc đầu.
- Kiều Liên!!! Ta nhớ rằng chỉ đồng ý cho con 1 tháng tìm đối tượng.Nay thời hạn 1 tháng chỉ còn hôm nay là hết! Sau hôm nay không tìm được thì con phải chấp nhận hôn sự với Minh Quân...
Kiều Liên khổ sở gãi đầu:
- Nhưng Papa à có một tháng thì hơi ít hay papa gia hạn thêm cho con nửa tháng nữa đi!!!
-..........................................................
- Hay một tuần????????
-...........................................................
- Thôi thì 3 ngày vậy???
- Không!!! Hết hôm nay thôi! Ta không nói hai lời!!!
Hạ Văn Vũ nhìn đồng hồ thúc giục:
- Sắp đến giờ thi rồi đấy! Còn không đi đi! Liệu mà làm bài cho tốt đấy!!!
Một chiếc xe hơi đỗ lại trước cổng trường ĐH Bách Khoa! Kiều Liên của chúng ta nhảy ra ngoài...
Chạy được vài bước, cô nhớ ra bèn quay lại dặn người tài xế:
- Chú Hai!!! Khi nào thi xong cháu sẽ tự về! Chú không phải đón đâu...
Người đàn ông được Kiều Liên gọi là " chú Hai " chính là em trai của bàquản gia! Hai chị em bà đã phục vụ gia đình họ Hạ được khá lâu. Tìnhcảm rất sâu đậm!
Ông gật đầu với cô chủ nhỏ. Giọng đầy quan tâm:
- Chúc tiểu thư thi tốt!!!!
- Tất nhiên rồi!!! Cháu thì chú khỏi lo!!!
Kiều Liên hỉnh mũi. Có đôi chút tự hào trong giọng nói!
Quả thật!!! Từ trước đến giờ, việc thi cử với Kiều Liên dễ như ăn kẹo!
Cô sở hữu chỉ số IQ lên tới 180. Học hành chưa bao giờ làm khó được cô!!!
Nhược điểm duy nhất của Kiều Liên có lẽ là: Âm nhạc!!!
Từ lúc 5 tuổi, gia đình họ Hạ đã mời một thầy dậy nhạc nổi tiếng về huấn luyện cho Kiều Liên!
Mẹ của Kiều Liên rất mong con gái có thể trở thành 1 nghệ sĩ Piano nổi tiếng!
Đáng tiếc!!! Sau 1 ngày thẩm định tài năng, ông thầy này đã dương cờtrắng đầu hàng. Câu duy nhất mà ông ta thốt nên được là:
- Tiếng đàn của tiểu thư có thể xem như.... 1 loại vũ khí!!!
Không cam tâm!!! gia đình họ Hạ liền mời thêm vài người nữa. Và người nào cũng có chung một nhận xét:
- Xin lỗi!!! Chúng tôi thật sự bó tay!!!
Cuối cùng thì chương trình đào tạo thiên tài cũng kết thúc! Hậu quả đểlại là ngày nay hễ nhìn thấy cây đàn Piano là tiểu thư Kiều Liên củachúng ta lại... tăng xông, ngất xỉu!!!
Dông dài một chút, còn bây giờ chúng ta quay lại với tình hình hiện tại của Kiều Liên. Cô đang ngồi trong phòng thi số 3!!!
Vào học tại Bách Khoa là ước mơ đã lâu của Kiều Liên!!
Tất nhiên!!! Sau nhiều ngày tranh đấu đến cùng, cha cô mới đồng ý!!!
Kiều Liên nhìn quanh. Lo lắng - hồi hộp - căng thẳng là cảm giác chung của tất cả mọi người!!!
Cá biệt có 1 nam sinh, nước da đen nhẻm như Bao Công. Khuôn mặt hết tái lại đỏ. Anh ta liên tục làm dấu thánh.
Vẻ ngoài hoạt kê của nam sinh nọ khiến Kiều Liên bật cười!!! Nhờ thế mà cô bớt hồi hộp! Dù rất tự tin vào bản thân nhưng đứng trước cuộc thivào ngưỡng cửa đại học, Kiều Liên cũng hơi căng thẳng một chút!!!
Chỉ là căng thẳng đó nhe! Không phải " khớp " đâu!!!
2 giám thị bước vào phòng thi. Một người tuổi trung niên vẻ mặt rấtnghiêm khắc. Một người là thanh niên trẻ tuổi. Có lẽ là sinh viên nămcuối...
Kiều Liên ngồi ngay đơ khi nhìn thấy 2 người giám thị! Chính xác hơn là khi cô nhìn thấy hắn - cái tên đã đánh nhau với cô mấy hôm trước tạiCánh Sen Hồng!!!
Trên ngực hắn có đeo một chiếc thẻ ghi rõ:
- Giám thị 2: Bạch Tuyên Vỹ!!!
Hắn cũng đang ngạc nhiên đến suýt đánh rơi xấp giấy thi trên tay!!!
Cái con nhỏ " to mồm " hôm nọ lại dự thi vào trường này sao???
Rất nhanh!!! Tuyên Vỹ lấy lại bình tĩnh! Hắn nhếch môi lầm bầm:
- Ồ!!! Chúng ta lại gặp nhau!!! Đúng là quả đất tròn!!!
Mồ hôi trên mặt Kiều Liên nhỏ xuống như mưa!!!
Vẻ bất thường của cô chỉ khiến người khác nghĩ tới tâm trạng của các thí sinh trong phòng thi.
Không ai nhận ra " sự cố " này có nguyên nhân từ vị giám thị " đáng kính " kia...
- Bắt đầu làm bài!!!
Tiếng của giám thị 1 vang lên khiến Kiều Liên giật mình.
- Hỏng!!! Cứ thế này thì toi mất!!! Phải tập trung vào làm bài thôi!!!
Kiều Liên cắm cúi viết lia lịa. Được khoảng 3 phút thì hắn - giám thị 2 của phòng thi vác ghế tới gần chỗ cô ngồi!!!
Chẳng làm gì cả!!! Cũng không nói 1 câu nào. Tuyên Vỹ chỉ nhìn chằm chằm vào con bé xấu số...
Những thì sinh khác thấy vậy thì thầm chia buồn với Kiều Liên! Bị giám thị để ý là coi như xong!!!
Đừng nói tới trao đổi bài hay cái gì đó khác! Chỉ mỗi việc tập trung vào làm bài cũng rất khó!
Ánh mắt " quan tâm " của giám thị sẽ gây cho thí sinh một sức ép nặng nề.
Và bây giờ người đang phải hứng chịu cái sức ép nặng nề ấy là Kiều Liên của chúng ta...
Trong thời gian 3 tiếng đồng hồ, Tuyên Vỹ chỉ ngồi và nhìn Kiều Liên!!!
Nhờ ơn của hắn mà Kiều Liên làm bài chỉ đạt 80% hiệu quả so với bình thường...
Ngó con bé chán chê, Tuyên Vỹ bất chợt nhận ra 1 điều rõ như ban ngày:
- Con bé xinh thật!!! Da trắng này!!! Tóc đen mượt! Mũi thẳng thanhtú! Mỗi tội... đôi môi nhỏ bé kia lúc nào cũng mím chặt thể hiện 1 cátính quật cường!!!
Còn phải nói, Cái đức tính " xưa nay hiếm " của con bé đó hắn đã lãnh đủ!
Hắn chơi con bé 1 vố thì con nhỏ chơi lại hắn 1! Chả chịu lép vế lần nào...
Nếu Tuyên Vỹ biết rằng Hạ Kiều Liên từ trước đến nay vẫn nổi tiếng làmột người con gái vừa hiền lành lại dịu dàng, nữ tính... không hiểuhắn sẽ nghĩ sao???
( Tác giả: Đập đầu vô tường chớ sao!!!)