Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 84

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 84:

Trịnh Tố Nhã lại tỉnh dậy do quá đói, cô thong thả mở mắt ra, giãy dụa thân thể nho nhỏ duỗi thắt lưng một cái thật sâu, dưới đáy mắt còn mang theo một chút sương mù.

Trịnh Tuyết Như chọc chọc gò má của cô, lúc này Trịnh Tố Nhã mới dời lực chú ý đến trên người của nữ nhân vẫn đang nằm ở bên cạnh cô, toàn bộ trong mắt đều là sương mù do vừa mới tỉnh ngủ.

Thẳng đến khi đáy mắt của Tố Nhã lóe ra sự sáng rõ, lúc này cô mới sợ hãi phát hiện, đại tỷ thế mà lại cười với cô? Này không bình thường, quá không bình thường! Mẹ nó, nhất định là phương thức tỉnh ngủ của ta bị sai rồi.

“Tiểu Nhã, muốn xem xem bộ dáng hiện tại của mình không?”

Cái gì, bộ dáng của mình? Này có cái gì đẹp đâu mà nhìn, Trịnh Tố Nhã chớp mắt mấy cái biểu thị nghi hoặc.

Trịnh Tuyết Như lại không cho cô cơ hội nói chuyện, ôm lấy cô đi tới trước gương, Tố Nhã quay đầu lại nhìn bản thân mình đang phản chiếu trong đó, gò má tròn ủm, phấn nộn phấn nộn, không có gì kỳ quái lắm nha.

Bỗng nhiên, Tố Nhã ngây ra một lúc, chiều cao của mình…

“Tỷ, hình như em… Cao hơn một chút rồi.”

“Ừm, hiện tại hẳn là em được 5 tuổi rồi đó.” Trịnh Tuyết Như ôn nhu cọ lên lông tơ trên trán Trịnh Tố Nhã, cảm nhận được xúc cảm nồng đậm, khóe môi lại không nhịn được ý cười.

Ánh mắt của Tố Nhã sáng lên: “Thật sao, nói như vậy có phải là rất nhanh, em liền có thể lớn lên hệt như trước đây hay không?”

“Không sai.”

Đúng là quá tốt mà, không cần tiếp tục làm bé con bi thúc nữa rồi! Trịnh Tố Nhã kích động cầm lấy móng vuốt đầy thịt be bé của mình lên nhìn xem một chút, có trời mới biết thực sự là cô đã chịu đủ cái chuyện làm con nít không có phương tiện này, đến cả ra khỏi cửa kiếm đồ ăn đều phải trải qua ngàn nguy vạn hiểm, còn thiếu chút nữa đã té xuống bị chấn thương sọ não luôn rồi đó.

Huống chi hiện tại lại chính là mạt thế a, cho dù đại tỷ của cô có lợi hại hơn bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể chiếu cố cô từng giờ từng phút được đâu. ╮(╯_╰)╭

Bị bộ dáng cười ngây ngô của Trịnh Tố Nhã manh đến, Trịnh Tuyết Như dựa sát vào khuôn mặt của cô, “bẹp” “bẹp” gặm hai ngụm lớn.

Trịnh Tố Nhã bất mãn quay đầu lại trừng nàng, chợt liếc đến ánh mắt rất là sáng lóe của Trịnh Tuyết Như, nhất thời trái tim liền giật thót lên.

....sao cô lại có thể quên mất nữ nhân này chứ!? Nhớ đến mấy lời đại tỷ nói, nhất thời Trịnh Tố Nhã cảm thấy có chút đau dạ dày, đây là muốn trình diễn tiết mục trinh tiết khó giữ hay sao? Cái eo non mềm đáng thương của ta a. o(>﹏<)o

———————————————————— Phòng họp ————————————————————

“Đây chính là tài liệu tôi thu thập được, mọi người có thể thay phiên nhau nhìn thử xem.” Đường Văn Triết cố gắng duy trì nụ cười mỉm ưu nhã vốn có, không nhìn đến Tào Văn Hoan đang không ngừng lôi kéo góc áo của hắn.

Thế nhưng rất hiển nhiên vào giờ phút này căn bản là sự chú ý của mọi người cũng không nằm trong cuộc họp, đồng thời họ cũng không còn tinh lực dành cho mấy chữ viết chằng chịt chi chít trên tài liệu nữa rồi.

Mọi người một bên cố gắng dời đường nhìn vào trên người Đường Văn Triết, một bên sử dụng các loại góc độ, các loại dư quang khác nhau len lén liếc nhìn Trịnh Tố Nhã đang ngồi ở trong lòng đại tỷ nhà bọn họ, nắm chặt lấy tài liệu xem xét một cách nghiêm trang.

Còn Trịnh Tuyết Như thì sao? Một bên giúp cô nhóc mở tài liệu ra, một bên ôn nhu vuốt ve lên mái tóc mềm nhung nhung của cô, biểu tình kia, thái độ kia, quả thực là mềm nhẹ tới mức có thể hóa thành một vũng nước luôn a.

Trong chớp mắt này mọi người chỉ cảm thấy bị chói mù đôi mắt chó hợp kim, thì ra trên thế giới này chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, trước đây thực sự là bọn họ đã quá ngây thơ rồi a! Bầu trời xanh lam thì tính cái gì, cỏ cây xanh lá thì tính cái gì, mặt trời mọc lên từ hướng đông, này cũng không có gì quá kì lạ đâu.

Nhìn coi đại tỷ của bọn họ đi a, cái gì gọi là kỳ tích, đây chính là kỳ tích đó, mà cái kỳ tích này được gọi là —— làm mẹ.

Mà trong chớp mắt đó, khi Tào Văn Hoan cùng Trịnh Hạo Lâm thấy Trịnh Tố Nhã, hỗn độn ngay và luôn! Con mẹ nó chứ, đồn nhầm rồi a, Con bé này vừa nhìn liền biết không phải con nhà Trịnh Tuyết Như, mà là con của Tố Nhã nhà bọn họ đi!

Rốt cuộc là vào lúc nào, nhị tỷ ở bên ngoài quen bạn bạn rồi còn sinh ra một đứa nhỏ vậy? Trịnh Hạo Lâm biểu thị các loại sợ hãi a.

Tào Văn Hoan lại suy đoán sâu xa hơn một chút, cậu biết Tuyết tỷ thích Tiểu Nhã, thế nhưng Tiểu Nhã lấy tư cách của Tạ Tử Diệp để quay về, chẳng lẽ, sau đó Tiểu Nhã ra ngoài rước đứa nhỏ mình sinh ra trước đây trở về, cho nên dưới cơn nóng giận Tuyết tỷ đã lỡ tay gϊếŧ chết Tiểu Nhã, sau khi thanh tỉnh thì hối hận không kịp, liền nhận nuôi con của Tiểu Nhã, đồng thời gửi gắm toàn bộ tình cảm dành cho Tiểu Nhã lên trên người nhóc con này?

Cho nên, nhất thời đoạn tình cảm chị em thăng cấp lên thành tình yêu dì cháu sao?

____

Xin lỗi mọi người nha, mấy tuần nay wf bị cắt nên giờ ta mới đăng được 😭
« Chương TrướcChương Tiếp »