🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 80:
Cũng may là cây đã dung nhập vào trong xác rồi, bằng không, cái xác này đã phải khô cạn rồi nổ tung cũng không chừng.
“Chìa khóa ở đâu?” Trịnh Tuyết Như cất tiếng hỏi.
Chó Bắc Kinh nhỏ lắc lắc cái đầu be bé, bán manh nói: “Người ta cũng không biết, hoặc là đã lưu truyền ra ngoài, hoặc là còn đang nằm trong tay của mấy người Trịnh gia khác đi.”
Trịnh Tuyết Như nhắm mắt làm ngơ với mỗ cẩu đang bán manh kia, nàng theo bản năng mà chăm chú suy tư một chút, có khi nào cái chìa khóa kia đang nằm trong tay của mấy trợ thủ hay không.
Trải qua một khoảng thời gian truyền thừa dài như vậy, có khả năng là Trịnh gia cũng không biết bản thân mình truyền lại mấy thứ đồ này có ích lợi gì nữa, tựa như chính mình đưa cho Tiểu Nhã vậy, nói không chừng người thừa kế ở một thời đại nào đó đã đưa cái chìa khóa cho vợ con mình rồi đi.
Chó Bắc Kinh nhỏ hâm mộ nhìn bé gái được chủ nhân nhà mình ôm vào trong ngực đang ngủ say kia, chính là do nó thấy Trịnh Tuyết Như dường như rất thích cô nhóc vừa béo vừa thơm vừa mềm này, còn thích cọ lên mái tóc mềm mại rũ rũ của Tiểu Bánh Bao nên mới nhầm lẫn mà cho rằng chủ nhân nhà mình là nhung mao khống [thích mấy thứ bông bông mềm mềm], nên mới cố ý biến thành một con chó Bắc Kinh nhiều lông để xuất hiện đó chứ.
Nhưng mà hiện tại nó phát hiện mình đã hoàn toàn sai lầm rồi, không phải Trịnh Tuyết Như thích con vật mềm mại, cũng không phải thích cọ tóc, mà chỉ đơn thuần là thích người trong ngực ngài ấy mà thôi, mặc kệ có biến thành bộ dáng gì đi nữa ngài ấy cũng chỉ thích mỗi người này.
Uầy ~ hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người ta sống chết làm bạn ~ Chó Bắc Kinh nhỏ hướng mặt về phía ánh tà dương, phát ra một tiếng thở dài cảm thán vô hạn: “Hầy ——” .
“Bộp” Cái ót của nó bị đạp cho một cái rất không khách khí.
“Ồn ào cái gì!” Trịnh Tuyết Như tức giận trừng mắt nhìn nó, một bên khẩn trương nhìn xem cô nhóc trong lòng có dấu hiệu thức tỉnh hay không, thấy Tiểu Nhã chẹp chẹp miệng, trên mũi còn xì bong bóng, lúc này nàng mới cảm thấy an tâm.
Chó Bắc Kinh nhỏ bị bỏ quên trong góc, nội tâm liều mạng gặm khăn tay: Người xấu, các người đều là một đám người xấu, hu hu hu ~ không ngờ đến cả một bé chó nho nhỏ dễ thương như nó mà cũng có thể xuống tay được, không đúng, là chân. Hu hh hu, có muội muội không quan tâm thuộc hạ, tui trù cho cả đời này của ngài cũng không ăn được cô nhóc đó!
Bởi vì chó Bắc Kinh nhỏ ở trong xác, cho nên nhận thức Trịnh Tuyết Như là chủ nhân, bình thường bọn họ chỉ cần giao lưu trong ý thức là được.
Mà quan trọng nhất là chó Bắc Kinh nhỏ nhìn ra được Trịnh Tuyết Như là người cường đại nhất, nó luôn nhát như chuột, đương nhiên sẽ vì mình mà chọn ra một cái đùi bự càng thêm đáng tin, càng thêm lợi hại hơn rồi nha.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy trình độ coi trọng của Trịnh Tuyết Như dành cho Trịnh Tố Nhã, nó cũng nghĩ tới chuyện mở một con đường mới và vân vân, tựa như có một câu nói thế này: Nữ nhân nắm giữ thế giới, còn có thêm tiểu nữ nhân nắm giữ nữ nhân.
Thế nhưng sau khi nghĩ đến thân phận đặc thù của mình xong, bỗng nhiên nó cảm thấy rất hoài nghi, nếu như có một ngày nào đó mình chiếm được sự yêu thích của Trịnh Tố Nhã rồi, có thể nào cơn ghen tức Trịnh Tuyết Như dưới sẽ trực tiếp đi xóa sạch sự tồn tại của nó luôn hay không?
Bên này, cuối cùng Trịnh Tuyết Như ôm Trịnh Tố Nhã rời khỏi không gian, lúc này nàng mới phát hiện ra thời gian giữa bên trong không gian đã được điều chỉnh qua so với bên ngoài, một phút bên ngoài tương ứng với một giờ bên trong.
Vừa mới thả Trịnh Tố Nhã vào trong ổ ở trên giường liền truyền đến tiếng đập cửa, thì ra vẫn luôn không gặp Trịnh Tuyết Như xuất hiện, đến cả Đường Văn Triết cũng cảm thấy kỳ quái.
Hiện tại đều đã đến thời gian ăn cơm trưa rồi, Tạ Tử Diệp không xuất hiện rất là bình thường, dù sao thì sau khi làm cái kia xong, người phía dưới nhất định là cô ấy, nghỉ ngơi nhiều một chút để bồi bổ tinh thần là bình thường. Thế nhưng vì cái lông gì cũng không thấy bóng dáng của Tuyết tỷ đâu? Trong đầu Đường Văn Triết thổi qua hai chữ quỷ dị —— hỗ công.
Phắc, suy nghĩ bậy bạ gì chứ! Đường Văn Triết vội vã đuổi cái chữ tuyệt không có khả năng nào xảy ra này ra khỏi đại não. Hắn biết rõ, cho dù Trịnh Tuyết Như có cưng chiều Tố Nhã như thế nào đi chăng nữa tuyệt đối cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này, nhiều lắm thì chỉ là đổi tư thế mà thôi.
Đường Văn Triết thấy Trịnh Tuyết Như bình yên vô sự, khẽ thở dài một tiếng mà người khác không thể nghe thấy, dưới đáy lòng có một tia đáng tiếc đến cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Tuyết tỷ, từ tối hôm qua chị cùng Tiểu Diệp đã chưa ăn gì rồi.”
Trịnh Tuyết Như vừa nghĩ đến, cũng đúng, lát nữa khi Tiểu Nhã tỉnh lại nhất định sẽ thấy đói bụng, thế là gật đầu, liền cùng Đường Văn Triết đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi không bao lâu Trịnh Tố Nhã liền mơ mơ màng màng mở mắt ra, đúng như Trịnh Tuyết Như dự đoán, cô đúng là bị đói đến tỉnh.
Cô xoay đầu không thấy được thân ảnh của đại tỷ, nhất thời dưới đáy lòng dâng lên một trận khẩn trương, khi ý thức được lúc này mình đang nằm trong phòng của đại tỷ mới chợt thở phào nhẹ nhõm.
Từ nhỏ cô đã đi theo đại tỷ cho nên hiểu rất rõ tính cách của Trịnh Tuyết Như, nếu như chị ấy nói yêu mình, đó chính là nghiêm túc, như vậy thì hàm ý là nhất định phải chiếm được cô, Tố Nhã rất rõ ràng, nếu như có một ngày nào đó mình phản kháng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị giam vào cái không gian kia.
Mà kể từ sau khi không gian của hai người hợp thể xong, cô liền mất đi quyền khống chế với cái không gian kia. Có thể là do ý thức được, đồ đạc của mình vốn chính là giúp đại tỷ chuẩn bị, cho nên cũng không có cảm thấy bao nhiêu đau lòng.
Thế nhưng hiện tại…
Trịnh Tố Nhã ưu thương nhìn trần nhà, oán niệm: Đại tỷ, em thực sự rất là đói a ~
______
* Chó bắc kinh