Chương 76

Chương 76: Chị không hối hận

Hàm răng của bé con ba tuổi xấu xa vẫn còn là răng sữa chưa được thay răng, dưới sự rèn luyện trường kỳ của Trịnh Tuyết Như, cơ thể trước mặt rất có tính co dãn, thật sự là không đủ xỉa răng mà.

Trịnh Tuyết Như rất dung túng mà sờ sờ vào ót của Tiểu Bánh Bao, đối với việc đột nhiên cô tập kích, Trịnh Tuyết Như lý giải thành một chuyện rất đương nhiên, đây là hành vi bé con kia muốn đánh dấu quyền sở hữu vật phẩm của mình đi?

Tựa như chính nàng đã từng làm với Tiểu Nhã vậy.

Trịnh Tuyết Như liếc nhìn Tiểu Bánh Bao mang theo ẩn ý, hai dấu răng hình cái mông mềm mại, trong lòng cười theo cái kiểu được xưng là đắc ý.

Sau khi phát tiết xong rất nhanh Trịnh Tố Nhã liền bình tĩnh trở lại, đầu óc của cô xoay chuyển phi thường nhanh, lập tức sắp xếp ra ba nan đề quan trọng và khó giải quyết nhất.

Đầu tiên, là chính mình đã biến thành Tiểu Bánh Bao, thứ hai, là xưng hô của Trịnh Tuyết Như đối với cô, tiếp sau đó, cô cùng tỷ tỷ ruột xảy ra quan hệ, phi!

Là Trịnh Tuyết Như dụ dỗ cô xảy ra quan hệ ('^´o)=3

Loại tiến triển như phim hài này là cái quái gì vậy? Từ nhỏ cô đã đi theo bên cạnh đại tỷ, vì sao chưa bao giờ phát hiện ra rằng chị ấy thế mà cũng là một đồng tính luyến ái? Chờ đã, chẳng lẽ đây chính là chân tướng đại tỷ cự tuyệt toàn bộ phái nam sao?

Có lẽ là bộ dáng một đứa nhóc bày ra vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi sự tình quá mức buồn cười, trên mặt Trịnh Tuyết Như đều nhiễm theo một tầng ý cười.

Sao mà trước đây nàng chưa từng phát hiện thì ra Tiểu Nhã nhà mình đáng yêu đến như vậy chứ?!

Đối với hiện trạng tạm thời bản thân không còn cách nào khác để ăn thịt nữa, Trịnh Tuyết Như cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng chờ nhiều năm như vậy rốt cuộc đã chờ được cũng không kém thêm vài năm này.

Nàng rất yêu Tiểu Nhã, hận không thể mỗi ngày đều đè Tiểu Nhã lên giường làm, thế nhưng nàng cũng không phải người có sở thích luyến đồng, không biếи ŧɦái đến mức ra tay với một bé gái vừa tròn ba tuổi.

“Tiểu Nhã, nghĩ chuyện gì vậy nha, nghĩ đến mất hồn như thế, hửm?” Trịnh Tuyết Như làm không biết chán mà dùng gương mặt cọ vào tóc của cô, cánh tay bao bọc lấy tay chân be bé phấn nộn, trong lòng cũng mềm hoá cứ như một hồ nước mùa xuân.

Sau khi Tố Nhã nhận rõ hiện thực liền bỏ qua chuyện can đảm giãy dụa, cô ngẩng đầu, dùng một đôi mắt đen lúng liếng chú ý đường nét của Trịnh Tuyết Như.

Ánh mắt của trẻ con là cửa sổ chân thật nhất, sáng sủa thấu triệt nhất trên thế giới, thời điểm bé con nhìn chăm chú vào bạn, sẽ giống hệt như đang nhìn chăm chăm vào cả linh hồn của bạn vậy.

Bỗng nhiên tâm lý của Trịnh Tuyết Như bất an run lên, theo bản năng nàng dùng tay che mắt lại, che khuất đi mất ánh mắt phảng phất như nhìn thấu hết thảy của cô.

“Tiểu Nhã, đừng nhìn chị như vậy.” Đừng để cho nàng cảm thấy bản thân mình đã làm sai, bởi vì nàng sẽ không hối hận đâu~

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào cái trán nhỏ của Trịnh Tố Nhã, khẽ cọ chóp mũi của mình, giữa từng đợt hô hấp, chung quanh đều là khí tức si mê quấn quýt của đối phương.

Dưới đáy lòng Trịnh Tố Nhã âm thầm hoảng hốt, bất mãn giãy dụa tiểu thân thể vài cái, cái chân nhỏ của cô đạp vào bộ ngực Trịnh Tuyết Như, phảng phất như có một đoàn thịt mềm cọ cọ, chẳng mang đến chút tác dụng trấn áp nào cả.

Nhất thời trong lòng Trịnh Tố Nhã cảm thấy có chút oán giận, đây đều là chút chuyện xấu gì a, Trịnh Tuyết Như thực sự một chút cũng không lưu ý đến chuyện giữa hai người đã phát sinh quan hệ sao?

Bậy, rõ ràng chị ấy chính là cố ý!

Nghĩ tới đây, Trịnh Tố Nhã lại giãy dụa càng thêm lợi hại hơn.

“Tỷ, em nà em ái của chị, em ái uột!” Cô quơ nắm tay đầy thịt be bé, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, ánh mắt hiện lên một tia đỏ hồng ủy khuất, phát ra thanh âm nãi thanh nãi khí.

“Chị biết.” Trịnh Tuyết Như bình tĩnh an ủi Tiểu Bánh Bao trong lòng.

Thân thể của Tố Nhã trở nên cứng đờ, lập tức nghĩ đến là do mình chưa nói rõ ràng, rất có thể hiện tại thân thể cô nhỏ đi đã khôi phục lại diện mạo trước đây, thế là cô tiếp tục vung vẫy nắm tay đầy thịt be bé.

“Em nà ã, Tố ã.” Phắc, đây lại là cách phát âm thối gì a! Tố Nhã che mặt khóc thầm.

Thần kỳ là, Trịnh Tuyết Như vẫn nghe hiểu như cũ, nàng tiếp tục trấn an Tiểu Bánh Bao đang giãy dụa: “Chị biết.”

Trịnh Tố Nhã: “…”

Được rồi, cô sai rồi, thì ra không phải do cô không nói rõ, mà do nữ nhân này căn bản là tam quan bất chính, cư nhiên dưới tình huống đã biết rõ còn cố phạm tội, bụng đói ăn đến độ ra tay với em gái ruột thịt của mình.

Giờ này khắc này, đột nhiên cô cảm nhận được, trinh tiết mỏng manh của mình sẽ vô cùng nguy hiểm.

Chờ một chút, hình như cô đã quan tâm sai mục tiêu rồi a?

Trịnh Tuyết Như nói rằng chị ấy đã biết thân phận thật của cô? Bắt đầu từ khi nào? Trịnh Tố Nhã kinh ngạc ngẩng đầu.

“Thời điểm em trộm ảnh chụp.” Phảng phất giống như có thuật đọc tâm, đầu ngón tay của Trịnh Tuyết Như vừa chuyển, lộ ra một ảnh chụp quen thuộc đập vào mi mắt, Trịnh Tiểu Bánh Bao yên lặng xoay mặt.

Mẹ nó! Cô vẫn còn cho rằng nó đã bị nhét vào trong không gian thì ra sớm đã lưu lạc ra ngoài rồi sao.

Cùng lúc đó, trong lòng Trịnh Tố Nhã lại càng thêm phức tạp hơn, nói cách khác, thật sự là dưới tình huống đại tỷ đã biết rõ quan hệ giữa bọn họ rồi, còn…

Có thể nói là, bởi vì đã biết, cho nên mới…

Trịnh Tố Nhã bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ! Nhất định là đầu cô thiếu máu đảo lưu, triệt để hỏng mất mới có thể nghĩ như vậy.

Nhưng dường như dưới đáy lòng lại mơ hồ ý thức được điều này chính là chân tướng.

“Tiểu Nhã, khẩn trương như vậy để làm gì.” Trịnh Tuyết Như buồn cười vỗ vỗ đầu của Tiểu Bánh Bao.

Bỗng nhiên Tố Nhã phảng phất như bị giật mình tỉnh giấc, nhảy dựng lên một cái đùng, rất nhanh đã phóng xuống đất, nhưng động tác của Trịnh Tuyết Như nhanh hơn, thoáng cái liền túm lấy Tiểu Bánh Bao vừa mới nhảy ra trở lại trong lòng.

“Tiểu Nhã, đừng quậy, sẽ bị thương.” Thân thể mềm hồ hồ, dường như so với trước đây càng thêm yếu hơn, Trịnh Tuyết Như cảm thấy sau này phải dành nhiều thời gian để bảo vệ cho Tiểu Nhã của nàng hơn.

“Thở ra, thả ra, ồ khốn lạn. Em muốn méc ma ma.”

Bỗng nhiên cánh tay trắng nõn đang túm lấy Trịnh Tố Nhã trở nên cứng đờ, Trịnh Tuyết Như biết Tiểu Nhã cũng không mất đi ký ức, nàng rất cao hứng, nhưng Tiểu Nhã vẫn cứ giãy dụa không rõ tình huống thế này, cũng khiến cho nàng có chút khổ não.

Vậy bây giờ…

“Tiểu Nhã, còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua sao?” Bỗng nhiên nàng siết chặt vòng tay, vững vàng áp chế Tố Nhã vào trong lòng, khiến cô không thể động đậy.

Quả nhiên, theo câu hỏi này, thân thể của Tiểu Bánh Bao cứng lại.

Lập tức, gò má trên gương mặt cùng lỗ tai đáng yêu cùng nhau biến đỏ.

“Tiểu Nhã, chị không hối hận, chị là nghiêm túc.” Trịnh Tuyết Như ép buộc Tố Nhã đối diện với ánh mắt của nàng, chăm chú mà kiên định, không có chút lùi bước nào.

Đáy lòng Trịnh Tố Nhã không ngừng run lên, đại tỷ đây là… Giải thích? Thổ lộ? Thế nhưng, cái gì gọi là nghiêm túc, không hối hận? Đại tỷ, chúng ta là chị em ruột a, cùng chui ra từ một bụng mẹ, chị thực sự không ý thức được chuyện lσạи ɭυâи này so với đồng tính luyến ái còn muốn hỏng bét hơn sao? Em cầu chị, đừng tiếp tục tiến hành cái loại phát triển giống như tiểu thuyết này được chứ.

____

Đôi lời: Dự định đào hố mới, thề sẽ lấp và không hố bộ này :3 Ai mong không nhỉ? ( Không mong ta cũng đào hố =)))) )