Chương 43: Kho hàng
Tố Nhã cũng không biết tại sao, kể từ sau đêm đó, mỗi khi nhìn cô ánh mắt Trần Nguyên sẽ mang theo một chút quái dị, càng nhiều hơn chính là ý tứ trốn trốn tránh tránh.
Tố Nhã suy nghĩ một chút, có thể là do bộ dáng phát điên quấn lấy Trịnh Tuyết Như vào đêm đó quá mức kinh thiên hãi tục, khiến lòng người run sợ, cho nên cũng không cần không biết xấu hổ mà sáp lại gần người khác đi.
Thế là, liền sinh ra cái loại hiểu lầm mỹ lệ này đây.
Về phần Trần Đán, cậu ta chỉ nói lúc mình uống say đã mơ thấy một giấc mộng thập phần kinh khủng, tuy rằng hiện tại nhớ không ra nhưng mỗi khi nghĩ tới thì trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.
Còn Trịnh Hạo Lâm thì sao… Đêm đó ở ban công hứng gió lạnh cả đêm, đến bây giờ đầu vẫn còn có chút đau nhức, nói Tố Nhã không có suy nghĩ, tự mình rút về thế mà lại không tha cậu về cùng.
Tố Nhã ngượng ngùng nói là chính mình sống chết lôi kéo Trịnh Tuyết Như, sau đó bị mang đi, không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi, tiện thể hống hống người ta.
Ngược lại hình như Tào Văn Hoan đang định nói gì đó với cô, nhưng thấy Đường Văn Triết quét mắt qua, hàng này lập tức im bặt, dù hỏi thế nào cũng không chịu hé miệng.
Cứ như vậy, rốt cuộc sự kiện say rượu vào đêm sinh nhật cũng chính thức trôi qua.
Hôm nay, sau khi Tố Nhã rời giường liền nhận được thông báo của Đường Văn Triết, có một chuyến nhiệm vụ mới.
Trong trung tâm thành phố có một quán bar ngầm nổi danh —— Cực Dạ, có một số lượng lớn súng ống đạn được cất ở trong đó, vào lúc hai hắc bang chuẩn bị thương thảo, mạt thế lại bùng nổ một cách thình lình, cho nên những thứ này đều bị bỏ lại.
Tại Z quốc, số lượng súng ống đạn được bị khống chế rất nghiêm ngặt, nếu như không phải địa vị của Trịnh gia đặc thù, cho dù bản thân bọn họ có nắm giữ một phần vũ khí cũng không có khả năng nhanh như vậy liền có thể thành lập được căn cứ của riêng mình.
Cho nên đối với loại vật tư này, Đường Văn Triết rất xem trọng nó.
Kỳ thực thông qua ký ức của Tạ Tử Diệp, Tố Nhã đã thấy rất rõ ràng, thế giới sau mạt thế là thiên hạ của dị năng giả, những súng đạn bình thường căn bản là không hữu dụng, nhất là khi phải đối mặt với tang thị biến dị của hậu kỳ mạt thế, ngay cả phòng ngự cũng không thể phá vỡ được.
Thế nhưng, hiện tại mạt thế mới chỉ vừa bắt đầu không bao lâu thì đây đúng là một mê hoặc hấp dẫn.
Không trách được Đường Văn Triết sẽ vội vã muốn ngốn đống vật tư này.
"Gần đây có ít nhất ba căn cứ cũng biết chuyện này." Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, chân mày nhíu chặt, "Trong đó có hai căn cứ cách nơi này gần hơn một chút, cho nên tỷ lệ bọn họ xuất hiện cản trở là rất lớn."
"Nếu vị trí của bọn họ gần hơn chúng ta, vì sao lại không đi lấy trước?" Trần Nguyên lập tức chỉ ra điểm đáng ngờ.
Đường Văn Triết nhìn y tán thưởng, tiếp tục nói: "Đây là nguyên nhân lớn nhất, tôi đã từng phái người đi thăm dò, tập hợp tư liệu về các phương diện của những căn cứ đó đến xem, bên trong quán bar này có một con tang thi cấp 4 trấn thủ, không rõ năng lực cụ thể. Hai căn cứ kia cũng đã từng phái người đi vào nhưng lại không thể đột nhập thành công."
"Thảo nào!" Trịnh Hạo Lâm khinh thường hừ một tiếng, "Đại tỷ đã cấp 4, cơ hội của chúng ta lớn hơn bọn họ rất nhiều."
"Chỉ sợ bọn họ sẽ ngán chân sau của chúng ta thôi." Gương mặt baby của Tào Văn Hoan hiện lên chút lo âu.
Tố Nhã lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn len lén dịch ra vị trí phía sau, nhưng thế nhưng mỗi khi cô có xu hướng muốn chuyển động, Trịnh Tuyết Như luôn có thể tặng cô một ánh mắt cảnh cáo trước, ngay cả độ ấm quanh thân cũng cấp tốc hạ xuống, làm hại Tố Nhã muốn đi cũng không được, mà muốn ở lại cũng không xong.
Hơn nữa, cô cũng lo lắng nếu như mình đột ngột đổi vị trí sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc hội nghị của mọi người.
Kỳ thực đứng ở bên người Trịnh Tuyết Như cũng không có khốn khổ như vậy, nếu như đại tỷ đừng cứ hơi một chút lại chà đạp cái đầu quả đào, lát sau lại véo hai cái vào thắt lưng nho nhỏ của cô là được. ( Miêu : Đm biếи ŧɦái thế là cùng! Tui nhìn mà tui tức á!)
Đương nhiên, động tác vò đầu kia mọi người đều thấy được, thế nhưng đã trải qua mấy ngày tẩy não, cơ bản là mọi người đều tập mãi thành thói quen nên mới làm như không thấy.
Động tác véo eo thì lại tương đối bí mật, khiến cho Tố Nhã giận dữ nhưng lại không dám nói gì.
(#‵′) Phắc! Cái trình độ động tay động chân của hàng này lại thăng cấp rồi a, nếu như là một tiểu thư khuê các khác thì đã sớm tát cho một cái rồi a!! Nhưng cô không phải a...bọn họ là chị em ruột được không?
Bậy! Ký ức của Tố Nhã chợt lóe, bỗng nhiên cô nhớ đến, những người theo đuổi đại tỷ gần như có thể xếp hàng từ Vân Nam đến thành Bắc Kinh, cực kỳ buồn bực.
Nếu như là một cô gái hay chàng trai nào đó, hiện tại hẳn là đã trực tiếp trèo lên giường mới đúng.
Vì vậy, vào lúc Trịnh Tuyết Như tiếp tục vươn ma trảo quấy rầy tiểu muội nhà mình, Tố Nhã rất không khách khí mà ngắt cho một cái, đến khi Trịnh Tuyết Như căm tức nhìn qua, Tố Nhã cực kỳ không nể tình mà hất mặt qua một bên. ( Miêu : Gặp tui là tui dẫm nát chân chetmoe chị ấy =)))) )
______
Đôi lời : Bữa nay tâm trạng buồn, bị con bạn chửi 1 phát mà tỉnh luôn :<