🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 36: Tạ Tử Diệp là Trịnh Tố Nhã?
Bữa tiệc của nam sinh luôn trực tiếp cùng đơn giản, Trịnh Hạo Lâm khui rượu trong phòng, chẳng biết anh em Nguyên Đán kiếm ở đâu ra một dàn loa, mở đèn chớp tắt trong phòng, thoáng chốc Tố Nhã có cảm giác như mình đã bước vào quán bar nhà ai mất rồi.
Đường Văn Triết phải đợi một lát mới đến, ngược lại Tào Văn Hoan rất dư thời gian, Đàm Hải quản lý việc vặt vãnh nên tương đối bận rộn, bề bộn nhiều việc, chỉ lộ mặt một cái liền về mất.
Về phần Trịnh Tuyết Như… Tạm thời không nhìn thấy!
Trịnh Hạo Lâm lôi kéo Tố Nhã chen chúc ngồi cùng một chỗ với mình, tiện tay cầm một ly nước trái cây ở trên bàn bên cạnh kín đáo đưa cho Tố Nhã : " Uống một chút trước để nhuận dạ dày đi, không thôi lát nữa uống rượu vào sẽ dễ say lắm đó."
"Ừm." Tố Nhã nhận lấy, vừa mới uống một hớp, còn chưa kịp nuốt xuống, liền vang lên một tiếng 'phụt ——', một ngụm nước được phun ra ngoài một cách hoa hoa lệ lệ, trong chốc lát không khí liền lặng im như tờ, hơi nước tản mác ra chung quanh.
"Em không sao chứ?" Trịnh Hạo Lâm vỗ vỗ vai cô, rất là không hiểu.
Cô gái nhỏ số khổ này bị cái gì vậy? hồi nãy cũng không có chuyện gì mắc cười a, lại không có ai dọa em ấy, đang uống nước ngon lành mà cũng có thể phun ra ngoài là sao cơ chứ.
"Xin lỗi, em không uống được nước chanh."Tố Nhã đặt ly xuống trong khi trong lòng vẫn còn đang sợ hãi, lúc còn bé cô đã từng ngộ độc bởi vì uống phải nước chanh, được đưa đến bệnh viện súc ruột, từ đó về sau nước chanh đã để lại bóng ma rất sâu trong lòng cô.
Đáy mắt Đường Văn Triết chợt lóe tinh quang, bất động thanh sắc lấy vài quả sơn tra nho nhỏ từ trong túi ra.
"Vậy ăn chút sơn tra đi, khai vị cũng được, không thôi lát nữa uống rượu sẽ rất khó chịu."
Trịnh Hạo Lâm bĩu môi: "Em mới không ăn đâu."
Tố Nhã cười cười, quả nhiên Trịnh Hạo Lâm vẫn chán ghét vị đạo kỳ quái của sơn tra như vậy a.
Cô cám ơn Đường Văn Triết, nhận lấy, thuận tiện chia một chút cho hai anh em Nguyên Đán.
Đáy mắt Đường Văn Triết lóe ra tinh quang.
Tính cách của Trịnh Tố Nhã cùng Trịnh Hạo Lâm là hoàn toàn bất đồng, thế nhưng khẩu vị lại cực kỳ tương tự, nhưng đây cũng chỉ là tương tự mà thôi!!!
Điểm khác nhau nhất giữa bọn họ là… Nước chanh và sơn tra.
Anh thừa nhận hôm nay mình đã lợi dụng dịp sinh nhật của Tam thiếu gia, có ý định đi thăm dò một chút.
Thì ra anh đã đoán sai rồi, không phải Tạ Tử Diệp đang cố ý tiếp cận Trịnh Hạo Lâm, mà có thể nói là đã hoàn toàn sắm vai của Trịnh Tố Nhã luôn rồi!!?
Thực sự… Đúng như Tuyết tỷ đã nghĩ, hay là…
Chân mày Đường Văn Triết không khỏi nhíu chặt lại, hiện tại anh có cảm giác rất không xong, là loại phẫn nộ khi bị người khác lường gạt tính kế, thế nhưng hết lần này tới lần khác dưới tình huống rõ ràng biết được đây là một chuyện gian dối, nhưng anh vẫn không nhịn được mà sinh ra chút hy vọng, dù cho thực sự đây chỉ là một khả năng mong manh, chỉ cần nó là sự thật…
Tiểu Nhã… Còn sống, Tiểu Nhã, đã trở về!
Điều này có thể sao? Cặp mắt Đường Văn Triết nhìn xa xăm, ánh mắt chậm rãi rơi vào người Tạ Tử Diệpđang bị Trịnh Hạo Lâm lôi kéo ca hát ở cách đó không xa, theo bản năng siết chặt nắm tay.
Tốt nhất tất cả mọi chuyện phải là sự thât, bằng không thì… Tôi tuyệt đối sẽ khiến cho cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
"Cậu nói xem chúng ta nên hát trước? Hay là uống trước đây nha? "Tay trái Tào Văn Hoan cầm một chai bia, tay phải cầm micro, vẻ mặt vô tội do dự nhìn sang Đường Văn Triết.
Trịnh Hạo Lâm nghe xong thì mang vẻ mặt hắc tuyến: "Sao anh không vừa uống vừa hát a!"
"Đúng rồi!" Tào Văn Hoan bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vui vẻ chạy đi chọn bài.
Tố Nhã cười ha ha, A Hoan vẫn là một nhị hóa a.
Trịnh Hạo Lâm đẩy cô một cái: " Em cũng chọn bài đi chứ, hót vài tiếng cho anh em nghe chút đi."
"Anh chắc chứ?" Tố Nhã mở to hai mắt, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười không có hảo ý, "Em nổi danh ngũ âm không đầy đủ a, đến chừng đó lỗ tai bị tàn phá cũng đừng trách em không nhắc nhở các anh trước nha."
"Dù ngũ âm có không được đầy đủ như thế nào đi chăng nữa thì khẳng định cũng không bằng nhị tỷ của anh đâu a!" Trịnh Hạo Lâm nhỏ giọng thầm thì một câu, nhớ lại kinh nghiệm duy nhất khi được nghe Trịnh Tố Nhã hát, quả thực là vô cùng thê thảm, không đành lòng nhìn thẳng, nghĩ lại mà sợ a.
Tố Nhã dựa vào tương đối gần, đã nghe thấy câu nói vừa nãy, cho nên cước bộ cũng dừng lại theo bản năng.
Thì ra mình đã từng khắc sâu ấn tượng cho Hạo Lâm như thế a, như vậy hôm nay sẽ cho nó miễn phí hưởng thụ cảm giác ma âm xuyên tai nha, ha ha.
____
Dã Miêu : * Sụt sịt * ...Bị cảm zồi
(っ- ‸ – ς)