Chương 39

Chương 39: Tiểu yêu tinh

Hổng có H đâu mà ham =)) Tui chưa 18 mà mấy độc giả cứ...kỳ cục à ><, chưa đọc H bao giờ sao viết được nha? Cho nên...H là mây bay~

___

Bỗng nhiên hô hấp của Trịnh Tuyết Như trầm xuống, đôi mắt đen nhánh như mực nhíu lại, giờ này khắc này, thiếu nữ đang nằm ngủ an an ổn ổn ở trước mắt nàng đây, tóc đen xõa tung, có dáng người thon dài, hai cái bánh bao trắng mịn theo quy luật phật phồng, làn da mịn màng, thắt lưng tinh xảo, thậm chí cái mông dù đang được bao bọc bởi một lớp vải mỏng, cũng có vẻ vừa vểnh lại vừa mềm mại, khiến cho người khác nhịn không được nghĩ muốn sờ lên một cái.

Nhưng toàn bộ cũng không phải là lí do hấp dẫn Trịnh Tuyết Như, nàng muốn đối xử ôn nhu với em ấy, muốn ôn hòa trấn an em ấy, đơn giản là bởi vì trong khối thân thể này, đang chứa đựng linh hồn của muội muội nàng yêu nhất, là Tiểu Nhã mà nàng yêu nhất.

Dường như vừa mới nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên khóe môi Trịnh Tuyết Như nâng lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, đầu ngón tay của nàng chậm rãi trượt xuống dọc theo cần cổ, thẳng đến thắt lưng, xúc cảm làn da thật nhẵn nhụi khiến nàng cực kỳ thoải mái.

"Tiểu Nhã…" Nàng nhẹ nhàng gãi gãi lên thắt lưng của cô.

Theo thói quen, Tạ Tử Diệp giật giật thân thể, nỗ lực dịch dịch sát vào trong lòng Trịnh Tuyết Như.

Trịnh Tuyết Như theo bản năng nuốt nuốt nước bọt, thanh âm có chút trầm thấp: "Tiểu Nhã…"

Thiếu nữ nhíu mày, bên hông khác thường khiến cô rất khó chịu, cô lại tiếp tục cọ cọ vào lòng Trịnh Tuyết Như, ý bảo nàng dừng tay lại.

Ngón tay Trịnh Tuyết Như chậm rãi chuyển lên trên, chạm vào vùng gáy cùng tóc của thiếu nữ, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.

Nhất thời thiếu nữ hóa thân thành một con mèo nhỏ được âu yếm, an tĩnh mà thỏa mãn làm ổ tiến vào lòng Trịnh Tuyết Như.

"Tiểu Nhã…" Thanh âm của Trịnh Tuyết Như khàn khàn, trong sự vui sướиɠ xen lẫn vài phần run rẩy, nói không nên lời thanh lãnh mị hoặc.

Là em, đúng là em đã trở về rồi, Tiểu Nhã!!!

Trịnh Tuyết Như ôm lấy Tố Nhã một cách dịu dàng, đi vào phòng tắm, xả nước ấm ra, sau đó cởi miếng vải chướng mắt trên ngực thiếu nữ, rồi thật cẩn thận đặt vào trong bồn.

Tố Nhã vốn đang ngủ rất ngon, đột nhiên bị ngâm vào nước, nhất thời cả kinh, mơ mơ màng màng tỉnh lại lần thứ hai, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Trịnh Tuyết Như.

Cô mất hứng đẩy đối phương ra, lầm bầm: " Tỷ, đừng quậy!"

Trịnh Tuyết Như: "...."

Nước ấm vừa phải rất nhanh đã khiến Tố Nhã yên tĩnh lại, cô híp mắt, thân thể không tự chủ được mà trượt dần xuống, Trịnh Tuyết Như phải để cô nửa dựa vào mình, kể cả không tắm thì bản thân nàng cũng đã bị ướt thành một mảnh.

Tố Nhã vốn đã uống say còn cộng thêm hơi nước hơ nóng nên gương mặt đỏ bừng một mảnh, khóe môi cong lên tạo thành một độ cong mê người, phảng phất như thời thời khắc khắc đều đang câu dẫn người khác cắn xuống đó một cái.

Dưới xương quai xanh tinh xảo, da thịt tái nhợt giống như đang mang bệnh khiến cho người khác sản sinh một loại du͙© vọиɠ muốn chà đạp cô.

Hai hạt đậu đỏ mê người nằm trước nho nhỏ bộ ngực làm nổi bật da thịt trắng như tuyết ở bên dưới, tiên diễm đến loá mắt.

Trên cánh tay sờ vào là phần thịt mềm hồ hồ, rất hiển nhiên đây là kết quả của việc khối thân thể này đã trường kỳ không rèn luyện, thế nhưng, xúc cảm rất tốt.

Ừm, không hổ là Tiểu Nhã nhà nàng, cho dù là mượn xác hoàn hồn nhưng chọn thân thể cũng là nhất đẳng trong nhất đẳng.

Dù sao thì trong mắt của Trịnh Tuyết Như, chỉ cần là của Tiểu Nhã thì cái gì cũng đều là tốt nhất.

Đồng dạng, tất cả của Tiểu Nhã, thoạt nhìn đều có thể câu dẫn người khác phạm tội, cho nên mình nhất thời kích động làm ra chuyện gì đó, đều có lý do của nó.

Bỗng nhiên, khóe mắt nàng đảo qua, nhìn thấy một cái qυầи ɭóŧ, còn chưa cởi ra sao?!

Trịnh Tuyết Như không chút do dự vươn đôi tay ác ma ra, khẽ kéo cái lớp vải mỏng manh đó, Tiểu...Tiểu Nhã a, chị thật là không cố ý đâu...Ai biểu em cần tắm rửa nha!

" Hmm…" Tố Nhã mông mông lung lung trở mình.

Hai tay Trịnh Tuyết Như còn đang chuẩn bị tiếp tục làm xằng làm bậy lập tức ngoan ngoãn thu hồi lại.

Nàng thừa nhận, vừa nãy nàng đã trực tiếp muốn thực hiện tầng ba*, ăn người vào trong miệng mới có thể an tâm nhất, thế nhưng ngay lập tức, cái ý niệm vừa mới trỗi dậy trong đầu kia liền bị nàng dập tắt.

Tiểu Nhã đã trở về nhưng lại không công khai thân phận trước, đương nhiên là em ấy có băn khoăn riêng của mình, cho dù hiện tại Trịnh Tuyết Như đã chắc chắn người này là Tiểu Nhã, thế nhưng nàng cũng không có cách nào ép buộc Đường Văn Triết, Tào Văn Hoan, cùng với Trịnh Hạo Lâm đi tin tưởng chuyện này cho được.

Mỗi người đều có một tiêu chuẩn phân biệt của riêng mình, tốt nhất là người khác không nên can thiệp vào.

Hơn nữa có một điều quan trọng hơn là…

Ánh mắt của Trịnh Tuyết Như sâu không thấy đáy, vững vàng nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tố Nhã, dường như đang muốn khắc sâu linh hồn của người này vào trong tâm trí mình.

Điều quan trọng nhất, nàng muốn nhờ vào cái thân phận mới này của Tố Nhã để em ấy chậm rãi lý giải tâm ý của mình dành cho em ấy, từ đó có thể dần dần tiếp thu.

Thứ nàng muốn nhận được từ Tố Nhã không chỉ là thân thể, mà còn có cả trái tim nữa kìa.

Nàng muốn để toàn bộ thể xác và tinh thần của Tố Nhã đều cam tâm tình nguyện trở thành người yêu của nàng.

" Tỷ… Xin lỗi! ". Nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt của cô, không biết Tố Nhã đang mơ thấy cái gì, lại có thể lộ ra vẻ mặt bi thương đến như vậy.

Bỗng nhiên trái tim Trịnh Tuyết Như co rút lại, nàng vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, ôm chặt lấy thiếu nữ đang trần trụi vào trong lòng mình.

"Đừng khóc." Nàng nói, " Chị ở đây, đừng khóc."

——

* Ba tầng (tam lũy):

Tầng 1: Thường là hôn môi, có thể là kiểu chuồn chuồn lướt nước, hoặc cũng có thể là kiểu hôn nồng nhiệt theo tiêu chuẩn. Nhưng cũng có 1 bộ phận cho rằng tầng này là nắm tay.

Tầng 2: Phạm vi trong này rộng hơn nhiều, từ kiểu hôn lưỡi quấn quít, âu yếm phần ngực, cho đến việc tiếp xúc vào phần dưới

Tầng 3: Trực tiếp âu yếm xxx

Đôi lời: Tự dưng cũng muốn lão cô...nhầm lão bà như Tuyết tỷ như thế nào phá( ̄ヘ ̄;)