Chương 18

Chương 18 : Thực vật biến dị (2)

Bỗng nhiên, một cái bóng đen cực nhanh đánh về phía bọn họ, Tố Nhã theo bản năng nghiêng người né đi.

Trên tay Đàm Hải chợt lóe một lưỡi đao nước, nhảy tới với tốc độ cực nhanh.

'Đâm' vào một cái, liền có một dòng chất lỏng màu đen vẩy ra khắp nơi, Tố Nhã biết, cuộc chiến đã kết thúc.

Chỉ thấy một con chuột biến dị màu xám xấu xí, không cam lòng thoáng co quắp tứ chi, bất đắc dĩ ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

"Hử, không phải vừa nãy mới nói, ở đây sẽ không có..."

"Thú canh giữ!?" Tố Nhã kinh hãi, thực vật biến dị cũng sẽ phân chia đẳng cấp, nếu như nói nơi này có thực vật siêu cấp biến dị vượt qua cấp 3, thì sẽ có những thứ khác để bọn chúng dựa dẫm vào, đó cũng chính là thú canh giữ.

"Đó là cái gì?"

"Nếu chỗ nào có thực vật biến dị thì đồng thời nơi đó cũng tồn tại động vật, như vậy đã nói rõ nơi này có một thực vật siêu cấp biến dị đã qua cấp 3." Sắc mặt Tố Nhã âm trầm nói, Trịnh Tuyết Như có nắm chắc hay không đây?

Không đợi Đàm Hải nói thêm gì nữa, một cổ uy áp cường đại đã ùn ùn kéo tới, Tố Nhã và Đàm Hải đều không khỏi phát ra một tiếng kêu đau.

"Áp chế cấp bậc..." Đây là áp chế cấp bậc của cấp cao dùng với cấp thấp.

Sắc mặt của Đàm Hải thật sự rất rất không tốt, không chỉ là vì lí dó bị áp chế, mà chủ yếu hơn là, cái loại uy áp này ít nhất là phải hơn cấp 3, dựa vào năng lực của bọn họ chẳng khác nào trực tiếp đi tìm chết.

Tố Nhã lần theo uy áp bắt lấy đầu nguồn của nó, trong đó có khí tức của Trịnh Tuyết Như!

Nói như vậy, Trịnh Tuyết Nhưđã phát hiện ra mục tiêu ở nơi này và đang đại chiến ba trăm hiệp sao? Khóe miệng Tố Nhã hơi co quắp, như vậy đại tỷ không theo chân bọn họ cùng nhau hành động, chính là vì muốn đơn độc khiêu chiến với BOSS ?

Tố Nhã có thể cảm nhận được rõ ràng, nguyên tố hệ mộc dày đặc đang tản mạn khắp nơi trong không khí, khiến cô càng thêm khẳng định, rõ ràng nơi này tuyệt đối là chỗ ở của cái thứ thực vật siêu cấp biến dị kia, thế nhưng những tạp chất hỗn loạn ở chung quanh...

Chẳng lẽ là...

Nhất thời chân mày của Tố Nhã nhíu một chút.

Đàm Hải đã chạy về hướng phát ra uy áp, Tố Nhã cũng đi theo phía sau, Quy Nguyên Quyết trong cơ thể cô lại tự động vận chuyển, bắt đầu điên cuồng hấp thu nguyên tố hệ mộc trong không khí.

Cũng may mà hiện tại tình cảnh hỗn loạn như vậy, thỉnh thoảng uy áp sẽ bạo phát, trở thành một tấm màn ngụy trang cực kỳ tốt cho cô.

Thời điểm bọn họ chạy đến, vừa đúng lúc cũng nhìn thấy bọn Đường Văn Triết.

"Đường đội phó, các anh bị sao vậy?" Trịnh Hạo Lâm cùng Tào Văn Hoan thoạt nhìn thật sự là có chút chật vật, quần áo trên người chẳng biết đã bị cái gì cắt thành thật nhiều vết rách.

"Đừng nói nữa, gặp được một thứ dây leo đặc biệt khó chơi." Tào Văn Hoan thở hổn hển cố nâng mặt lên, nếu không phải nhờ Đường Văn Triết kịp thời cắt đứt đoạn dây leo kia, thiếu chút nữa cậu đã bị trói thành một cái bánh chưng luôn rồi, mụ nội nó! cậu ghét nhất chính là ăn bánh chưng đó.

"Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải thực vật biến dị, thực sự là khó chơi muốn chết." Trịnh Hạo Lâm nghẹn khuất trút giận, "Tử huyệt của nó ẩn giấu ở dưới đất, nếu không tìm được rồi đánh chết nó, nó vẫn sẽ hồi sinh vô hạn y hệt như con gián vậy đó."

Khóe miệng Đàm Hải khẽ nhếch, nhìn thoáng qua Tạ Tử Diệp đang mang theo vẻ mặt ngây thơ chớp chớp mắt.

Thì ra là hắn đã nhìn lầm rồi sao? thực vật biến dị thật sự hung tàn như vậy ư? Làm hại hắn thiếu chút nữa đã cho rằng nó không khác gì cải trắng cải đỏ cả, quá thất sách mà.

Nói như vậy, dường như cô gái tên Tạ Tử Diệp này cũng không phải vô hại như bề ngoài ...

"Nhanh lên nào, dường như bên phía Tuyết tỷ có chút vấn đề." Đường Văn Triết nhíu chặt chân mày, hình như thứ thực vật biến dị này là cấp 4 sơ cấp, tuy nói Tuyết tỷ đã đến cấp 3 đỉnh phong, nhưng dù sao vẫn là hơn kém nhau 1 cấp, không tránh khỏi sẽ bị áp chế cấp bậc.

"Tam thiếu..."

"Em biết rồi!" Trịnh Hạo Lâm không nói hai lời liền dẫn đầu vọt tới.

Thời điểm Tố Nhã chuẩn bị chạy theo, lại bị Đường Văn Triết ngăn cản lại.

"Trước tiên em và Đàm Hải cứ ở bên ngoài quan sát tình huống, nếu toàn bộ đều chạy vào lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao."

Đàm Hải gật đầu, kéo Trịnh Tố Nhã đang chuẩn bị chạy theo lại, trịnh trọng hứa hẹn với Đường đội phó: "Yên tâm đi, tôi sẽ quan sát cô ấy."

Trịnh Tố Nhã: ∑(O_O;)

Khóe miệng Đường Văn Triết khẽ nhếch, sao anh có cảm giác khi nhìn vào bộ dáng nghiêm trang của tên này lại thấy chướng mắt như thế nào ấy nhỉ?

Thứ biến dị chính là cây thông già ở đầu đường, lúc này đây nó không khác gì một con nhím xù lông, toàn bộ lá thông dựng thẳng đứng lên, vù vù phát động công kích về phía người dám xâm nhập vào địa bàn của nó.

Cùng lúc này, Trịnh Tuyết Như vung tay lên, môi đỏ khẽ nhếch, nói: "Lôi!"

Vang lên một tiếng ầm ầm, Tố Nhã chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên một thứ ánh sáng trắng, hơn mười tia sấm sét bổ xuống, trong lúc nhất thời, những tia chớp màu xanh nhạt giao hòa với nhau, sấm vang chớp giật biểu hiện ra toàn bộ khí phách.

Không biết tại sao, đột nhiên trong đầu Tố Nhã xẹt qua một hàng chữ: Đừng trang Bức (rêu rao, khoe khoang), không thôi sẽ bị sét đánh đó...

Cây thông bị sét đánh vào có chút run rẩy, nhưng rốt cuộc vẫn chưa có chết, phản ứng ngược lại chính là càng thêm điên cuồng trả thù.

Trịnh Tuyết Như thấy thế, nàng nhíu mày phát động một màn điện chắn lại trận lá thông rơi đầy trời này.

Cứ như vậy, một người một cây thông im lặng cứng ngắc đứng ở đó, thẳng đến khi Trịnh Hạo Lâm và Đường Văn Triết gia nhập vào.

Mộc kỵ hỏa, cho dù là thực vật biến dị cũng đều như vậy, có lẽ là bản năng của nó đã cảm nhận được nguy hiểm, cũng có thể là một tiểu đệ nào đó đã chết của nó, trước khi chết, đã để lại cho nó một lời khuyên.

Nói chung, Trịnh Hạo Lâmvừa mới xuất hiện trên chiến trường, liền kéo lấy giá trị cừu hận của BOSS.

Công kích của cây thông già biến đổi ba trăm sáu mươi độ, dồn hết toàn bộ nhiệt huyết sang thăm hỏi Trịnh Hạo Lâm.

Đường Văn Triết đạp gió đến, cứ thế cải biến hướng đi của lá thông, giúp Trịnh Hạo Lâm tránh thoát một kích.

" Tuyết tỷ, chúng ta phải tìm ra nơi bản thể nó ẩn nấp mới được, không thôi đều chỉ là đánh không công."

"Ừm."

Trịnh Hạo Lâm phóng ra một quả cầu lửa, nương theo sức gió của Đường Văn Triết, hỏa diễm điên cuồng tràn đến phía cây thông già.

Tào Văn Hoan ở phía sau trợ thủ nhân cơ hội này sa hóa toàn bộ mặt đất, ai biết vừa mới sa hóa đến vùng chung quanh cây thông, một trận tiếng thét chói tai tê liệt vang vọng bầu trời, trên chiến trường ngoại trừ Trịnh Tuyết Như, nhất thời mọi người đều phun ra một ngụm máu tươi.

Chậc ~ thanh âm này, quá con bà nó hung tàn rồi, thanh âm gϊếŧ lợn còn êm tai hơn nó nữa a!!!

Thoáng cái đám người Đường Văn Triết đã bộc phát bản lĩnh thần kì, Trịnh Tuyết Như vung tay lên, xuất hiện một màn điện, giúp bọn họ tạm chặn được đợt tấn công hung tàn của cây thông già.

Nói không chừng nguyện vọng lớn nhất của cây thông này chính là trở thành một gã hộ sĩ đi! Tố Nhã âm u nghĩ, hay là cô nên ra sân, tinh thần lực của cô rất mạnh, chỉ cần có thể kết nối với tinh thần của cây thông này, liền có thể cảm ứng được vị trí bản thể của nó, như vậy có thể giúp bọn Trịnh Tuyết Như tiết kiệm được không ít khí lực rồi.

Mà quan trọng nhất là, con thú canh giữ kia còn chưa có hiện thân, không đúng, nó cũng không có khả năng xuất hiện thêm lần nữa đâu, nếu như Tố Nhã đoán không sai thì chắc là cây thông biến dị này đã nuốt vào một con động vật biến dị, hai bọn nó pha trộn vào nhau, cho nên mới có khí tức quái lạ như vậy.

Tố Nhã vỗ vỗ vai của Đàm Hải: "Đi thôi, chúng ta đến nhìn xem, xem ra bọn họ đều bị thương rồi."

Đàm Hải sau khi được Tố thúc đẩy, hắn không nghi ngờ lập tức chạy tới.

Sau khi đến gần, Tố Nhã mới phát hiện, cái cây thông đáng thương này đã nửa cháy nửa trụi, ngay cả gốc cũng đã bị bật lên gần hết phân nửa rồi, đứng chết lặng giữa gió thu đìu hiu, hoàn toàn bày ra một bộ dáng nửa sống nửa chết.

Đây là giá trị thương tổn hung tàn của tiểu đội Trịnh Tuyết Như a!!!

Bất quá, nó còn chưa chết, cũng chỉ là bị thương nguyên khí mà thôi.

Tố Nhã cúi đầu nhìn mảnh đất dưới chân, xoay người đi về phía Trịnh Tuyết Như.

______

Ta nguyền rủa mấy đứa hôm qua nói mặt ta ú ú như heo 😃 , bạn Anh, Uyên có đọc thì liệu hồn nhé =)))