Chương 15

Chương 15 : Tiểu Đội Ngũ

.

.

Tố Nhã đi thẳng tới tiểu khu nhà mình —— cổng lớn của Ngự Long Uyển.

Nơi này là một khu biệt thự cao cấp, tổng cộng có hơn mười căn biệt thự liền nhau, đều là những đại nhân vật tai to mặt lớn, chẳng hạn như trong chính trị, trong gia tộc.

Cũng như Trịnh gia của bọn họ, là tập đoàn thương mại số một Châu Á. Thu nhập một tháng tương đương với thu nhập cả năm của một quốc gia nhỏ. ( TG : Tui phóng đại đó :))) )

Đương nhiên, chẳng qua đây chỉ là bề ngoài mà thôi, ở bên trong, thật ra thứ Trịnh gia kinh doanh chủ yếu là súng ống đạn dược vũ khí.

Bởi vậy, có rất nhiều gia tộc thậm chí là những nhân vật trong giới chính trị, đều muốn tạo lập mối quan hệ thật tốt với Trịnh gia, hi vọng có thể được chia chát chút đỉnh món canh ngon lành này.

Bất quá Tố Nhã từng mơ hồ nghe được đại tỷ thảo luận với ba, chuyện Trịnh gia kinh doanh súng ống đạn dược bất quá cũng chỉ là một tấm chắn mà thôi, thật ra công việc chân chính của nhà họ chính là nghiên cứu khoa học.

Thậm chí hiện tại cô có thể mơ hồ phát hiện ra vài chuyện, chỉ sợ đợt mạt thế này không chỉ hoàn toàn do nguyên nhân ngoài ý muốn thôi đâu...

Cho nên nói chung là, sau khi mạt thế bùng nổ, chính phủ sẽ phái quân đội tới đón nhân tài là trước hết.

Tố Nhã nhớ đến, nhất định là do đại tỷ đi ra ngoài tìm mình mới bỏ lỡ cơ hội, đương nhiên bọn Đường Văn Triết, Tào Văn Hoan sẽ không vứt bỏ đại tỷ, kết quả là những người phải được đón đi trước nhất đều bị bỏ lại.

Đột nhiên, cô cảm thấy chính mình chết đi tuyệt không oan uổng ha?

Tuy nói hiện tại thoạt nhìn cái căn cứ này đã được coi như là có trước có sau rồi, nhưng không khó tưởng tượng ra được, vào lúc mới bắt đầu, bọn họ đã phải trải qua biết bao gian nan.

Bên ngoài trụ sở được chia thành 2 cửa lớn, một cái là để cho người bình thường ra vào, một cái còn lại là dành cho những tiểu đội dị năng giả, Tố Nhã suy nghĩ một chút, vẫn là nên vào bằng cửa của người bình thường đi, lúc tiến vào cô gặp được người tiếp đón, đó là một cô gái trẻ tuổi.

"Xin chào." Tố Nhã tản ra thiếu nữ mới có tươi cười tự nhiên, nên cực có sức hấp dẫn, tản ra khí tức thân thiết hiền hòa tựa như gió xuân, rất dễ để cho người khác sinh ra hảo cảm.

"Xin chào." Tiểu thư phụ trách đăng ký lập tức nở nụ cười, đầu năm nay, ngay cả muốn tìm mấy người đẹp mắt dễ nhìn đều khó khăn, lúc này thật vất vả mới tới một người, đương nhiên là phải mở to hai mắt nhìn nhiều thêm vài cái rồi, "Hoan nghênh đến với căn cứ Ngự Long Uyển, trước hết xin mời giao ra 5 tinh thạch cấp một làm phí vào cửa."

Tố Nhã lấy tinh thạch nhờ vào việc chém gϊếŧ tang thi trên đường mà có ra, đáy mắt tiểu thư phụ trách đăng ký hiện lên một mảnh kinh ngạc, không ngờ rằng người này nhìn mảnh mai như vậy.... vẫn có chút bản lĩnh, do đó càng thêm ra sức hoàn thành công tác.

"Có cần giúp đỡ gì không ạ? Có thể hỏi nha."

"Ừm... Cô có biết, Đường Văn Triết Đường đội phó ở nơi nào không?"

"Hả, cô muốn tìm nhóm người của lão đại?"

"Ừm, coi là vậy đi." Tố Nhã xấu hổ sờ sờ mũi.

Bên này tiểu thư đang suy nghĩ, chẳng lẽ là người thân đến tìm nơi nương tựa? Cô không dám làm lỡ việc, lập tức chỉ rõ phương hướng cho Tố Nhã.

Lại đi qua vài trạm kiểm soát, kiểm tra qua mấy lần, rốt cục Tố Nhã cũng đã đi tới trước biệt thự nhà mình.

Nơi đây, đã từng là nhà của cô, nơi mà cô đã sống hai mươi mấy năm, hôm nay trở về đây cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, trong lòng tràn ngập lo âu thấp thỏm.

Đi vào phòng khách của biệt thự, lập tức Tố Nhã liền nhìn thấy Đường Văn Triết đang ngồi uống trà ngay chính giữa, Tào Văn Hoan dựa vào anh ta ngồi ở sô pha phía sau, đôi mắt đen lúng liếng mang theo tò mò đánh giá cô.

Cảm giác quen thuộc thân thiết, trong nháy mắt liền đánh thẳng vào mặt.

Ở trong mắt Tố Nhã, Đường Văn Triết thoạt nhìn tao nhã, kì thực là một con hồ ly phúc hắc chuyên ăn tươi nuốt sống người khác, dưới tình huống không quá phận, luôn thích khiêu chiến gương mặt băng sơn của Trịnh Tuyết Như.

Mà Tào Văn Hoan thoạt nhìn vô hại, kì thực là một nhị hóa vừa ngu vừa ngốc, vừa đủ làm thành một bộ cái ly, bàn chải đặt trên bàn trà.



Tố Nhã suy nghĩ, trước hết hẳn là nên lễ phép chào hỏi một tiếng, để cọ thêm chút độ hảo cảm mới được.

"Xin chào mọi người, em là..." Trịnh Tố Nhã, không, hiện tại cô đã không thể sử dụng cái tên này được nữa, ánh mắt Tố Nhã chợt lóe, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên cứng ngắc một chút, trả lời, "Tạ Tử Diệp, em là Tạ Tử Diệp"

Trịnh Tố Nhã lễ phép chào hỏi, nụ cười thân thiết tự nhiên, cùng với tính cách ôn hòa của cô, rất dễ để người khác cảm nhận được thiện ý.

Đặc biệt là chúng được phối hợp với một khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa thân thể Tố Nhã hơi mảnh mai yếu đuối, chính là điển hình của một tiểu thư văn nhã trước mạt thế, cho nên mọi người không cách nào liên hệ cô với hai chữ cường hãn cho được.

Tạ Tử Diệp? Trước đây chưa từng nghe nói nhà nào có vị tiểu thư tên này a, chẳng lẽ côvta có chút giao tình đặc biệt với tỷ tỷ? Trịnh Hạo Lâm thầm đoán.

Tào Văn Hoan biết rõ tính hướng của Trịnh Tuyết Như, yên lặng che mặt, chẳng lẽ đây là người tình mới Tuyết tỷ vừa mới nhìn trúng?

Đương nhiên đối với Đường Văn Triết – người luôn được xưng là đa mưu túc trí – sẽ không ngốc giống như vậy, anh biết rõ, nếu là người do tự Tuyết tỷ thu vào, như vậy khẳng định cô ta có điểm đặc biệt nào đó, khả năng cao nhất là, người này có một dị năng cường đại hiếm thấy hay gì đó.

Cho nên, Đường Văn Triết lập tức hữu hảo cười cười, bắt chuyện mời Tạ Tử Diệp ngồi xuống.

"Tôi là Đường Văn Triết, cô có thể gọi tôi Đường đội phó, những chuyện trong căn cứ đều do tôi quản lý." Đường Văn Triết đặt chén trà xuống, cẩn thận quan sát Tố Nhã một chút, "Nhìn qua dường như cô vẫn còn là học sinh, chúng tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Diệp nha?"

"Dạ." Tố Nhã lộ ra một tia ngượng ngùng của học sinh, xấu hổ gật đầu.

Nội tâm của Tào Văn Hoan thổ huyết, không phải chớ, chẳng lẽ điều mình đoán là sự thật sao?

"Đàm Hải, cậu dẫn Tiểu Diệp đi an bài một chút..."

"Đừng kêu Đàm Hải, để em đi cho." Trịnh Hạo Lâm ngắt lời Đường Văn Triết, vọt ra xung phong nhận việc, rất thân thiết chạy về phía Tố Nhã, tự giới thiệu bản thân, "Anh là Trịnh Hạo Lâm, sau này em cứ gọi anh một tiếng Lâm ca là được."

"Lâm ca!" Tố Nhã ngoan ngoãn nghe lời gọi một tiếng, nụ cười bên khóe môi có chút cứng ngắc, hơi co quắp lại.

Đờ mờ! ngay cả thằng nhóc này đều có thể chiếm tiện nghi của tui, cái đệch!

"Đường đội phó, Tiểu Diệp cứ giao cho em đi, em sẽ dẫn cô ấy đi làm quen làm quen với công việc!" Trịnh Hạo Lâm nói xong, liền nắm tay Tố Nhã chạy một mạch lên lầu, "Đến đây, trước để anh dẫn em đi xem phòng ngủ."

Trịnh Tố Nhã: Mi không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân sao??

Hai chị em nhà này bị bệnh cái lông gì vậy a, chị thì thấy túm cổ, em thì thích nắm tay nắm chân ==

"Hửm? Hạo Lâm muốn an bài cho cô ấy ở lầu hai?" Đường Văn Triết ngạc nhiên hỏi.

"Hình như có nghe em ấy nói, đứa nhỏ này rất hợp mắt của em ấy." Tào Văn Hoan cười hì hì tiến đến bên người Đường Văn Triết trả lời, "Bất quá dù sao thì cũng là người do Tuyết tỷ thu vào, sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu ha."

Sau khi nghe Trịnh Hạo Lâm giới thiệu xong, hiện tại Tố Nhã đã biết được tình hình đại khái về đội viên của Trịnh Tuyết Như.

Trịnh Tuyết Như là người dị năng hệ lôi điện, bất quá Tố Nhã biết rõ, hẳn là nàng đã thức tỉnh thêm một hệ dị năng khác, nhưng Hạo Lâm không nói, cô cũng không hỏi.

Đội phó là Đường Văn Triết và Tào Văn Hoan, một người dị năng hệ phong, người dị năng hệ sa. (sa: cát)

Đường Văn Triết phụ trách công tác trù tính quản lý thực tế, vĩnh viễn giữ vững hình tượng của một quý công tử ưu nhã, mà Tào Văn Hoan lại mang theo gương mặt baby, bên dưới gương mặt rất có tính lừa dối này, ẩn chứa một giá trị vũ lực cực kỳ cao, thay phiên Trịnh Hạo Lâm chinh chiến ở tuyến đầu.

Trịnh Hạo Lâm là người thức tỉnh dị năng hệ hỏa, đồng thời là một hacker, chỉ là tính cách có chút dễ kích động.

Còn có một người nữa là Đàm Hải, bạn học thời đại học của Trịnh Tuyết Như, sau khi tốt nghiệp tiến vào công ty của gia tộc Đường Văn Triết, quan hệ với Đường Văn Triết cũng không tệ, là một người dị năng hệ thủy, có người kể lại trong nhà hắn còn có một em gái.

Người cuối cùng, ừm, chính là Trịnh Tố Nhã mình đây.

Về phần người khác, cơ bản đều là người ở chung quanh chủ động chạy tới đầu nhập vào, căn cứ chỉ phụ trách tiếp nhận, an bài công tác tương ứng cho bọn họ, nhưng sẽ không thu vào đội ngũ.

Đương nhiên, người không làm việc thì sẽ không có đồ ăn, người vi phạm quy tắc, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài không chút lưu tình.

_______

P/s : Đăng chương tích đức :< dạo này bị nghiệp đè quá QAQ