Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thư Ngây Thơ

Chương 26: Mục đích là gì?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Người phụ nữ chết tiệt! Cô muốn cắn thịt tôi làm bữa tối à.” Giọng nam quen thuộc làm Cố Niệm Niệm ngẩn ra, cô vội bật chiếc đèn đầu giường, khuôn mặt khó chịu của Kỷ Thiên Hạo xuất hiện trước mặt cô: “Anh, anh, anh... Sao lại là anh?!”

“Không phải tôi thì là ai?” Tuy nói là nói như vậy, nhưng không thể phủ nhận hành động vừa rồi của Cố Niệm Niệm khiến Kỷ Thiên Hạo mừng thầm, ít nhất lúc Cố Niệm Niệm tưởng hắn là Kỷ Gia Phong đã cự tuyệt.

“Anh không phải nói đêm nay anh...” Lời nói đột nhiên dừng lại, rõ ràng giờ Cố Niệm Niệm mới phục hồi tinh thần lại: “Kỷ Thiên Hạo chết tiệt, anh lại dám đùa giỡn tôi?!” Cầm lấy gối đầu trên giường, Cố Niệm Niệm hung hăng đập hắn. Đồng thời, trong lòng lại ảo não, lúc nãy khi hắn vừa bước ra, sao lại không nhìn người rõ ràng đã làm rùa rụt đầu?

Kỷ Thiên Hạo nhướn mày: “Nhỏ giọng chút.”

“Anh!” Cố Niệm Niệm há mồm hung hăng cắn Kỷ Thiên Hạo một cái, chợt nghe thấy giọng nói của người hầu từ bên ngoài truyền tới: “Mợ cả, xảy ra chuyện gì sao?”

Cố Niệm Niệm ngẩn ra, vội vàng nói: “Không có việc gì, tôi vừa gặp ác mộng thôi.” Trán cô chảy mồ hôi lạnh, sợ khoảnh khắc tiếp theo người hầu sẽ đẩy cửa vào.

Nghe thấy cô nói không có việc gì, người hầu rất nhanh rời đi. Cô tức giận trừng khuôn mặt tươi cười gian trá như thực hiện được mục đích của Kỷ Thiên Hạo, xoay người đưa lưng về phía hắn mà ngủ. Kỷ Thiên Hạo buồn cười mặc quần áo xuống giường, lúc đi tới cửa lại chậm rãi nói: “Kỷ thị gần đây đang có một công trình lớn, Kỷ Gia Phong tạm thời sẽ không ở nhà, yên tâm đi.”

Khẽ hát một bài hát, hắn lén lút ra khỏi phòng của Cố Niệm Niệm, khóe miệng gợn lên một nụ cười đắc ý. Không thể phủ nhận, lúc nãy hắn cố ý làm cho Cố Niệm Niệm nhận lầm hắn là Kỷ Gia Phong. Người phụ nữ nhỏ này từng sùng bái Kỷ Gia Phong như vậy, hắn thật muốn xem nếu Kỷ Gia Phong muốn lên giường của cô, cô có đồng ý vô điều kiện hay không.

Kết quả thí nghiệm rất vừa lòng, cứ như vậy, hắn chẳng những xác định người phụ nữ nhỏ này sẽ không dễ dàng hiến thân cho Kỷ Gia Phong, hơn nữa cũng coi như trừng phạt cô, ai bảo hôm nay cô làm trò trước mặt Cố Thanh Hoa không cho hắn mặt mũi như vậy. Người phụ nữ nhỏ bướng bỉnh nên bị trừng phạt.

Quay đầu nhìn thoáng qua phòng của Cố Niệm Niệm, hắn lái xe ra ngoài. Chiếc xe việt dã màu đen trong đêm tối nhanh chóng lái đến một tòa nhà cũ bị bỏ hoang gần bờ sông. Tòa nhà cũ này đã tồn tại mấy chục năm rồi, xa xa nhìn lại chỉ thấy một mảnh tối đen, cực kỳ giống mấy địa điểm án mạng trong bộ phim kinh dị. Bán kính ba bốn mét xung quanh cỏ dại mọc thành bụi, hoàn toàn không có người sinh sống.

Kỷ Thiên Hạo xuống xe, hắn đứng trước tòa cũ, rất nhanh liền thấy một chiếc xe vận tải kiểu cũ có rèm che lái tới. Khi chiếc xe tải giảm tốc độ, mấy người đàn ông vạm vỡ từ trên xe bước xuống. Nhờ ánh sáng của ánh trăng, bọn họ vội vàng gỡ hàng, ước chừng một phút đồng hồ hàng đã gỡ xong, tòa nhà cũ vừa mới ồn ào phút chốc lại rơi vào yên tĩnh.

“Ông chủ, anh điều động nhân lực như vậy vì hai cái hộp rách này? Nếu anh muốn, trực tiếp phân phó một tiếng, đừng nói là mấy cái cột nát, ngay cả cái xe tiên tiến nhất anh em cũng lấy cho anh hai chiếc.” Tên cầm đầu thấy Kỷ Thiên Hạo tới trước một bước rồi, vội vàng chạy ra tiếp đón anh.

“Đừng nhiều lời vô nghĩa, đổi sang xe khác đưa những thứ kia tới nhà họ Cố đi.” Kỷ Thiên Hạo thản nhiên nhìn thoáng qua người nọ, hạ mệnh lệnh ngắn gọn.

Người nọ ngẩn ra, bỗng nhiên kinh hô: “Ông chủ, không phải ác quá rồi sao?”

Kỷ Thiên Hạo miễn cưỡng liếc mắt nhìn người nọ một cái: “Sao tôi có thể bỏ qua việc đùa chết tên Cố Thanh Hoa? Cái đó cũng đủ để chơi đùa rồi, tốt xấu gì hắn cũng là anh trai của người phụ nữ đó không phải sao?”

Người nọ bĩu môi, không cho là đúng mà nói thầm trong lòng: anh ấy không đùa chết Cố Thanh Hoa, nhưng nếu đống hàng này thật sự đưa đến chỗ của Cố Thanh Hoa so với đùa chết hắn còn đáng sợ hơn.

Ai chẳng biết đống hàng này là Kỷ Gia Phong từ bên nước Mỹ nhập lậu, hiện tại lại thành Cố Thanh Hoa cướp hàng của hắn, rõ ràng chẳng phải là để cho bên thông gia vừa mới kết thân, tập đoàn Cố thị vừa mới có chỗ dựa lại rơi vào cô lập. Không! Hoặc là nói, càng đáng sợ hơn với việc rơi vào cô lập, là thành kẻ thù số một của Kỷ Gia Phong, cứ như vậy, đừng nói là bảo trụ tập đoàn Cố thị, chỉ sợ gia tốc của hắn ta cũng sụp đổ.

“Đừng có thì thầm với tôi, nếu ngay cả vấn đề nhỏ như vậy Cố Thanh Hoa cũng xử lý không xong, việc tập đoàn Cố thị của hắn phá sản chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Tôi cũng không muốn cạnh tranh với một kẻ vô dụng không có sự nâng đỡ thì không đứng nổi, nó sẽ hạ thấp tiêu chuẩn của tôi.” Kỷ Thiên Hạo vỗ bụi trên người, nói nhẹ.

Người nọ nhức đầu, vẫn cảm thấy Kỷ Thiên Hạo ăn no rửng mỡ. Không có việc gì, đầu tiên là đem người phụ nữ mình yêu đưa cho Kỷ Gia Phong làm vợ, bây giờ có cái tên Cố Thanh Hoa, không thừa dịp lúc hắn còn chưa đủ lông đủ cánh mà diệt trừ, ngược lại còn kiêu ngạo cổ vũ hắn, cái này không phải nhàn rỗi sinh nông nổi thì là cái gì?

Kỷ Thiên Hạo không phải không hiểu suy nghĩ của người nọ, nhưng hắn lười giải thích. Tóm lại, hắn làm như vậy đều có đạo lý của hắn, chờ khi thời gian chín muồi, mới là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay. Con non sở dĩ không sợ thất bại, là bởi vì nó chưa đứng trên đỉnh, hơn nữa biết rằng ngay cả khi thua, nó vẫn còn tiền vốn phấn đấu. Không giống người đã trải qua thành công, một khi đã đứng vững trên đỉnh cao, lại hung hăng ngã xuống, những thứ tan xương nát thịt ngập đầu tai ương kia khiến họ không còn sức lực mà phản công nữa.

Giữa trưa ngày hôm sau, lúc Kỷ Gia Phong về nhà sắc mặt rất khó xem, bà Kỷ hỏi hắn làm sao vậy, hắn chỉ thản nhiên nói không có việc gì, liền vào thư phòng. Bà Kỷ liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm một cái, giọng điệu kỳ quái nói: “Chồng của cô tâm trạng không tốt, cô làm vợ cũng không quan tâm, không có chút tự giác của người làm vợ sao?”

Cố Niệm Niệm xấu hổ cúi đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì. Cô vụng về như vậy khiến cho tâm tình của bà Kỷ lại khó chịu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không vào xem chồng cô sao lại không vui. Thật không biết Gia Phong trúng tà gì, cưới một phế vật như cô về.”

Cố Niệm Niệm khẽ thở dài một cái, khẽ xoay người, vừa định lên lầu để hỏi thăm Kỷ Gia Phong, chợt nghe được thanh âm lạnh lùng của Kỷ Thiên Hạo nói: “Không có gì phải lo lắng, chỉ là hai hộp súng ống đạn dược buôn lậu xảy ra vấn đề. Mẹ lớn kêu Niệm Niệm đi lên hỏi cái gì?”

Bà Kỷ kinh ngạc xoay người, lạnh lùng nói: “Thiên Hạo, con đừng nói bừa! Sao con có thể nói anh trai con như vậy, cho dù con không thích nó, cũng không thể vu hãm nó như vậy!”

Kỷ Thiên Hạo nhún nhún vai, không lắm để ý nói: “Con cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi, tối hôm qua con có đồ quên ở công ty, nên qua lấy một chuyến, lại trùng hợp nghe thấy anh trai đang thảo luận việc này với cấp dưới. Con có ghi âm, mẹ lớn có muốn nghe một chút hay không?” Hắn giơ lên di động, cười vô tội.

Sắc mặt Bà Kỷ khó chịu nhìn Kỷ Thiên Hạo, bộ dạng cả vυ" lấp miệng em lúc nãy cũng giảm ba phần: “Thiên Hạo, mấy đứa là anh em ruột, con cũng không muốn thấy Gia Phong bị cha con đuổi ra khỏi nhà đúng không? Cho nên...”

“Đương nhiên, con cũng chỉ tò mò nên đùa thôi. Mẹ lớn yên tâm, con sẽ không để cho cha biết.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà Kỷ vừa nói vừa bất an nghĩ nên tìm cái khiên để chế trụ Kỷ Thiên Hạo, không thể để cho hắn không kiêng nể gì mà cưỡi trên đầu trên cổ mẹ con họ như vậy.

Lúc ăn cơm trưa, Kỷ Gia Phong tựa hồ nhẽ nhõm hơn nhiều, người một nhà ngồi ở trên bàn mỗi người một suy nghĩ mà hưởng thụ bữa cơm. Cố Niệm Niệm gắp miếng cơm vào miệng, im lặng một lúc lâu, mới nhìn về phía Kỷ Gia Phong: “Đã lâu không về nhà, hôm nay em muốn về nhà thăm anh cả, anh hai.”

Kỷ Gia Phong có chút đăm chiêu nhìn cô trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi nói: “Em không nói anh cũng suýt quên, lần trước vốn nên là anh với em về nhà mẹ đẻ, nhưng vội vàng một hồi lại quên mất. Về cũng được, nhớ mua vài thứ thay anh nói lời xin lỗi với anh cả và Tư Thành, nói qua mấy ngày nữa anh sẽ tới gặp bọn họ.”

“Anh cả với anh hai cũng không bận tâm đâu, anh cũng đừng lo lắng.” Cố Niệm Niệm khách khí nói.

Kỷ Gia Phong mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay Cố Niệm Niệm: “Chờ anh bận nốt thời gian này, chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật, kết hôn lâu như vậy, để em cô đơn một mình rồi.”

Cố Niệm Niệm theo bản năng nhìn Kỷ Thiên Hạo một cái, xấu hổ rút tay về: “Anh có việc bận mà, em không sao.”

Kỷ Thiên Hạo mắt lạnh nhìn đôi vợ trồng “ân ân ái ái” trước mắt, mặt không đổi sắc một bộ lạnh nhạt. Được lắm, Cố Niệm Niệm! Cư nhiên học được cách dùng Kỷ Gia Phong để tránh hắn, xem hắn phải giáo huấn cô thật tốt, để cho cô biết rốt cuộc cô nên nghe ai!

Cố Niệm Niệm cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại cảm giác được ánh mắt nóng rực của Kỷ Thiên Hạo, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu, chỉ vùi mặt vào trong bát cơm. Cuối cùng, sau khi ăn xong một bữa cơm đầy áp lực, Cố Niệm Niệm vốn định gọi xe về nhà họ Cố, nhưng Kỷ Thiên Hạo lại giờ trò trước mặt bà Kỷ và Kỷ Gia Phong nói là hắn vừa vặn phải đi ra ngoài, không bằng tiện đường đưa cô đi một chuyến.

Cố Niệm Niệm vội vàng xua tay cự tuyệt, nhưng lại nghe Kỷ Gia Phong nói: “Cũng được, có Thiên Hạo đưa em đi, anh cũng an tâm hơn.”

Cố Niệm Niệm á khẩu không nói nên lời, đành phải lên xe của Kỷ Thiên Hạo. Ban đầu cô nghĩ Kỷ Thiên Hạo tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, lại không ngờ Kỷ Thiên Hạo thật sự thuận tiện đưa cô đi, một chút cũng không gây khó dễ đem cô tới trước biệt thự nhà họ Cố: “Vào đi, buổi tối tôi tới đón cô.”

Cố Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, khó tin đi tới biệt thự nhà họ Cố. Cô thỉnh thoảng quay đầu lại, luôn cảm thấy hôm nay Kỷ Thiên Hạo đặc biệt khác thường. Kỷ Thiên Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hoang mang kia của Cố Niệm Niệm, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một nụ cười gian trá: tên gia hỏa kia, chờ tôi gửi cho anh phần quà đáp lễ.

Sau khi tiến vào biệt thự nhà họ Cố, vừa vặn hôm nay có khách tới. Người này Cố Niệm Niệm có quen biết, hắn là bạn của anh cả, nghe nói còn là trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc tạm thời của tập đoàn Kỷ thị Kỷ Gia Phong -- Bùi Tiêu Diễn. Lần trước anh cả có thể liên hệ với Kỷ Gia Phong, nghe nói cũng là công lao của người này. Nhưng, Cố Niệm Niệm không thích người này, bởi vì ánh mắt hắn nhìn cô rất có tính xâm lược.

“Niệm Niệm về rồi sao? Sao lại không gọi điện thông báo anh một tiếng, anh đi đón em.” Cố Thanh Hoa thấy một mình Cố Niệm Niệm trở về, trong lòng nhất thời vui vẻ.

“Nhớ anh cả, nên về nhà xem.” Cố Niệm Niệm mỉm cười với Bùi Tiêu Diễn, đi tới bên người Cố Thanh Hoa.

Cố Thanh Hoa nhẹ nhàng ôm cô, ôn nhu nói: “Anh và Tiêu Diễn còn có vài việc cần bàn, trước tiên em ở đây một lúc nhé.”

“Được, anh đi xử lý đi.” Cố Niệm Niệm lạnh nhạt cười, khiến Cố Thanh Hoa nhất thời mất tinh thần. Nhưng anh rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần, dẫn Bùi Tiêu Diễn vào thư phòng.

Bùi Tiêu Diễn là trợ thủ đắc lực của Kỷ Gia Phong, từ lâu đã nổi tiếng hung ác giả dối. Bất cứ việc gì mà Kỷ Gia Phong lén tiến hành không thể cho ra ngoài ánh sáng, đều do người này ra mặt. Có thể nói, người này là tồn tại không thể thiếu đối với Kỷ Gia Phong.

Vào thư phòng, Bùi Tiêu Diễn liếc nhìn Cố Thanh Hoa một cái, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Anh Cố, lúc trước chúng ta đã đồng ý, tôi giúp anh liên hệ với tổng giám đốc Kỷ, anh sẽ cho phép tôi nếm tư vị của em gái anh. Nhưng liên hệ xong, anh lại đổi ý. Việc này chỉ sợ không hợp quy tắc đôi bên?”

“Anh Bùi, anh thật sự đã hiểu lầm tôi rồi. Nói như thế nào, tôi cũng hiểu được quy tắc của đôi bên, nhưng anh cũng biết, điều kiện mà tổng giám đốc Kỷ đưa ra là muốn để Niệm Niệm gả cho hắn. Tôi cũng không thể đưa em gái không hoàn chỉnh đến trong tay tổng giám đốc Kỷ đi, chuyện này nếu để tổng giám đốc Kỷ biết, anh và tôi đều không gánh nổi phải không?” Kỷ Thiên Hạo thản nhiên giải thích, không thể không nói, tâm cơ của anh đủ sâu.

Bùi Tiêu Diễn hừ lạnh một tiếng: “Cũng bỏ đi, dù sao em gái anh trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc Kỷ, cũng không phải người mà hai người chúng ta có thể đắc tội. Nhưng hôm nay tôi tới tìm anh là vì một chuyện khác.”
« Chương TrướcChương Tiếp »