Tiểu Thư Kỳ Quái

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng chính là lạc đường đi, đến mất đi ý nghĩ, tứ chi không còn sức lực. Muốn mượn giường ngủ của nhà người ta một chút mà thôi, cũng không dự định vĩnh viễn ở tại đây a~! Nhưng chủ nhà là lão bà bà h …
Xem Thêm

Tả Kinh đưa mắt ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài đã là màu đỏ lòng trắng trứng của buổi chiều tà, liền cầm gói thuốc đứng lên.”Con đi sắc thuốc.”

Trương bà bà im lặng không nói gì, rồi sau đó giống như nhớ tới cái gì, vội vàng đặt cái chén xuống. “Nương đã quên chưa nấu cơm.”

“Không quan hệ, bà bà đi nấu cơm, con đi sắc thuốc.” Hắn đánh đá nhóm lửa.

“Đông Hùng a~, chúng ta thật vất vả mới chờ được A Mĩ trở lại, con như thế nào rất giống như không cao hứng?” Trương bà bà đem nguyên liệu nấu ăn lấy ra, rửa sạch sẽ.

“Không, con thật cao hứng.”

“Phải không?” Trương bà bà vẩy vẩy rau, phân thần liếc mắt nhìn hắn, thấy mặt hắn không chút thay đổi.

“Dạ.” hắn trả lời ngắn gọn

Trương bà bà đem thức ăn để lên trên bàn, lại nói: “A Mĩ đang sốt cao. Không biết có hạ sốt không, đợi lát nữa con đi xem nàng.”

“Dạ.”

“Còn có a~, nếu A Mĩ tỉnh, có cái gì muốn nói vói nàng thì con nói ra, nhưng đừng làm nàng sợ, vợ chồng trong lúc đó không có gì không thể giải quyết .”

Một trận im lặng.

Sau một lúc lâu, hắn mới phát ra một tiếng vang, xem như đồng ý với Trương bà bà.

Vợ chồng?

Khuôn mặt Tả Kinh bình tĩnh, Trương bà bà nếu không đề cập tới, hắn đều thiếu chút nữa đã quên.

Đột nhiên “Rầm” một tiếng, trong phòng truyền ra một tiếng nổ.

Tả Kinh nhanh chóng chạy đến trong phòng, Trương bà bà cũng lo lắng theo đi vào, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Phạm Dư Quỳ quấn quít lấy đệm chăn nằm trên mặt đất, còn phát ra tiếng gáy đều đều, hiển nhiên là vì ngủ say mà rớt xuống giường.

“Đông Hùng, con còn đứng ở chỗ này làm gì? Nhanh đi ôm A Mĩ lên giường a!” Trương bà bà đẩy Tả Kinh một cái.”Ôn nhu thôi, tay chân đừng thô bạo.”

Hắn trước bỏ đệm chăn ra, một phen ôm lấy Phạm Dư Quỳ, lúc này mới phát hiện nàng không chỉ có khuôn mặt bẩn, ngay cả xiêm y trên người cũng đều bẩn … Hắn mắt lạnh kiểm tra xiêm y của nàng, thần sắc quái dị đến cực điểm.

Xiêm y trên người cô gái nhỏ này tựa như sa mỏng (*), so với cô nương trong kinh thành còn cam đảm hơn, ngực lộ ra chưa nói, thậm chí ngay cả nhìn cũng có cảm giác như chưa mặc y phục, nàng rốt cuộc có hiểu hay không ngày sau sẽ bị người ta dị nghị ?

(*sa mỏng: váy may bằng chất liệu tơ lụa mỏng)

Tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt của nàng cũng không nhìn xuống nữa, Tả Kinh thực quân tử bỏ qua một bên mắt, đem nàng một lần nữa đặt lên trên giường, mà Phạm Dư Quỳ còn lại là lẩm bẩm một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.

“Như thế này, con đi nấu chút nước ấm, cho A Mĩ sau khi tỉnh lại lau.” Trương bà bà phân phó. “Di? Có mùi gì đó là lạ?” lão bà nhăn mặt nhăn mũi đông ngửi tây ngửi.

“Đồ ăn bị cháy.” Tả Kinh mở miệng.

Trương bà bà hô to một tiếng không xong, kích động đi ra khỏi phòng, Tả Kinh chỉ thản nhiên cười, đi múc nước.

Cô gái nhỏ này nhìn thực quen mắt, nhưng là hắn cũng không nhớ nổi đã gặp nàng ở đâu.

Tả Kinh vắt chặt khăn ướt, nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt của nàng, đến khi nhiệt khí làm đỏ hai gò má mới thôi.

Trời đã tối, bên ngoài chỉ còn tiếng côn trùng kêu, Trương bà bà bỏ sau khi đưa cho hắn củ khoai lang nóng phỏng tay, liền trở về phòng đi ngủ.

Hắn ngồi ở mép giường, tay đặt lên trán thử dò xét độ ấm cơ thể nàng, phát hiện đã không còn nóng nữa, mí mắt còn hơi hơi rung động, xem ra sẽ mau tỉnh.

“ưhm——” Phạm Dư Quỳ chậm rãi mở mắt ra, thoải mái vặn thắt lưng một cái

“Tỉnh?”

“ừm.” Nàng xoa xoa hai mắt, sau một lúc lâu mơ mơ hồ hồ nhìn Tả Kinh, đột nhiên há mồm thét chói tai: “A ——” là mĩ tinh linh kia !

Tả Kinh nhanh tay lẹ mắt che miệng của nàng lại, làm cho nàng trừng mắt to, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.

“ô ô … ô ô ô…” Làm chi bịt miệng của ta!

Nàng tay nhỏ bé huơ lung tung, nghĩ muốn gỡ bàn tay to của hắn ra, giây tiếp theo lại bị áp chế ở trên giường không thể động đậy nổi.

“Ngươi không được lên tiếng, ta sẽ bỏ tay ra.” Hắn ở bên tai thấp giọng nói.

Phạm Dư Quỳ mắt long lanh như nước trừng lớn, nhu thuận gật gật đầu, nghĩ rằng thanh âm của tinh linh này thật đúng là không phải trầm thấp bình thường.

Tả Kinh thế này mới buông ra tay, lui lại vài bước, đến một bên bảo trì khoảng cách thích hợp.

“Ngươi…” Phạm Dư Quỳ nương theo ánh sáng nhạt của ngọn nến, đem tinh linh mỹ nữ trước mắt này từ đầu đến chân đánh giá một lần, mới nói: “Ngươi là con người?”

“Đúng.” đáy mắt hắn hiện lên một tia cười, cô gái nhỏ này rất thú vị.

“Ngươi là ai? Vì cái gì ăn mặc thành như vậy?” Dường như rất giống cổ nhân.

“Những lời này hẳn là phải do ta hỏi mới đúng.”

Thanh âm của tinh linh mĩ nữ này thật trầm thấp hùng hậu, làm nàng nổi cả da gà. “Ta gọi là Phạm Dư Quỳ.”

“Tả Kinh.”

Tầm mắt của nàng nhìn thẳng vào ngực hắn, tuyệt không kiêng dè. Kỳ quái, tinh linh mĩ nữ này bộ ngực không khỏi cũng quá nhỏ đi! Bộ ngực lép dẹp, người thì cao lớn, cả người càng tản mát ra một cỗ hơi thở lạnh như băng, một chút cũng không nhu hòa.

“Ngươi… Là nam ?” Nàng không xác định hỏi, ánh mắt nhìn yết hầu của hắn.

“Đúng.” Tả Kinh gợi lên nụ cười đạm mạc, xem ra nàng còn có mắt nhìn người.

Hắn thật là nam? !

Một người nam nhân bộ dạng như chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa (*), so với nữ nhân càng xinh đẹp hơn rất nhiều, mà nàng — có một diện mạo bình thường, dáng người thấp bé, lại không có một bộ ngực như nữ nhân, ở trước mặt hắn chỉ có tự biết xấu hổ, quả muốn có một cái hố để chui xuống.

(*bế nguyệt tu hoa: đẹp như hoa nhường nguyệt thẹn )

Nàng nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói sang chuyện khác: “Ta ngủ đã lâu?”

“ừm.” Trời đều đã nhanh sáng.

“Đây là phòng của ngươi?” Nàng lại hỏi.

“ừm.”

Hắn thật đúng là tiết kiệm lời nói a! Không phải là “Đúng ” thì cũng là “ừm”.

“Nhà ngươi thật cổ kính nga.” Vì muốn phá vỡ không khí xấu hổ này, Phạm Dư Quỳ chỉ phải không ngừng tìm đề tài để nói.

Hắn không lên tiếng trả lời, ngồi xuống ghế.

“Hiện đại mọi người thích ở tại đô thị, đã còn rất ít người muốn trụ ở trong nhà gỗ nhỏ.”

Tả Kinh tự rót cho mình một chén trà uống, rốt cục mở miệng nói: “Muốn uống trà không?”

“Muốn.”

Nàng xuống giường, vội vàng cầm lấy chén mộc bên cạnh ấm trà, mắt trông mong nhìn trừng trừng vào nước trà đổ đầy cái chén, sau khi hướng Tả Kinh nói lời cảm ơn, nàng liền uống liền một hơi cạn chén.

Oa, nước này thật ngọt lành nga —— nàng thỏa mãn cười tít mắt, Tả Kinh thấy bộ dáng của nàng còn muốn uống nữa, chủ động thêm trà vào chén không rồi đưa cho nàng.

Nàng đang cầm cái chén, vội vàng uống cạn chén trà.

Hắn im lặng nhìn nàng, nàng nghiêng mắt nhìn lại…Giữa hai người là một trận trầm mặc, nàng không nói gì chỉ cười cười, hiển nhiên hắn không thích nói chuyện.

“Ách, cám ơn lúc trước ngươi đã cứu ta.” Nàng nói là việc xảy ra ở thác nước đêm đó, thấy hắn không phản ứng, liền nói tiếp: “Lúc ấy ta thật sự đã cho là ta sẽ chết, nếu không có ngươi cứu ta lên bờ, ta thực khả năng sẽ chết đuối dưới thác nước kia … Kỳ thật ta cũng không biết vì sao lại rớt xuống thác nước, rõ ràng bổn tặc kia là đẩy ta xuống đại lâu, nào biết khi vừa tỉnh lại, đại lâu đã không thấy tăm hơi, ngược lại xuất hiện rừng cây lớn, lúc ấy ta còn tưởng rằng chính mình đang ở trong mộng! Cảnh trong mơ sẽ xuất hiện tinh linh, không nghĩ tới ngươi thế nhưng thật sự tồn tại, nói thực ra, thực làm ta giật cả mình!”

Nàng quang quác quang quác nói một hồi, hắn chỉ nghe ra một cái trọng điểm, thì ra cô gái nhỏ này chính là nữ nhân ngày đó quấy rầy hắn tắm rửa!

“A, trời đã sáng.” Phạm Dư Quỳ tay nhỏ bé chỉ vào ánh thái dương đang nhô lên ở ngoài cửa sổ

Thêm Bình Luận