Tiểu Thư Kỳ Quái

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng chính là lạc đường đi, đến mất đi ý nghĩ, tứ chi không còn sức lực. Muốn mượn giường ngủ của nhà người ta một chút mà thôi, cũng không dự định vĩnh viễn ở tại đây a~! Nhưng chủ nhà là lão bà bà h …
Xem Thêm

Chỉ thấy sau khi đũa trúc bị mũi tên đánh gãy thành hai nửa, sau đó mũi tên thẳng tắp bắn về phía Tả Kinh.

Tả Kinh mặt khẽ biến, tự biết không thể né tránh, bởi vì chỉ cần hắn xoay người, Phạm Dư Quỳ lập tức liền thay thế hắn bị tên bắn vào, lập tức thân ảnh hắn chợt lóe, ôm chặt nàng chuyển qua một bên, ở nháy mắt xoay người tránh né …

Vυ"t!

Mũi tên mạo hiểm xẹt qua má Phạm Dư Quỳ, thẳng tắp bắn vào mặt bàn gỗ, đuôi mũi tên có cánh chim còn mạnh mẽ rung chấn động .

“Này… Này…” Phạm Dư Quỳ mặt trắng bệch , giọng run rẩy .

Nói còn chưa nói xong, một thanh trường kiếm nhanh chóng chém tới, Tả Kinh ôm nàng lui nửa bước, thân thủ gọn gàng đánh trả, không ngờ bị bảo đao của người bịt mặt mượn lực xoay tròn tấn công về phía trước, Tả Kinh che chở Phạm Dư Quỳ, không thể chống cự khí lực này, người lảo đảo, trước khi ngã đem nàng đẩy qua cho Tử Điệp.

Cú ngã này làm cho Tả Kinh đối mặt với phạm vi công kích của người che mặt, người bịt mặt tận dụng thời cơ, đánh ra chưởng ngoan tuyệt, hướng ngực Tả Kinh đánh tới.

Tả Kinh trong lúc nhất thời huyết mạch hỗn loạn, cố nén khí huyết đang dâng lên cuồn cuộn, rất nhanh thoát ra khỏi kiềm chế của người bịt mặt, lấy ra quạt ngọc hướng khuôn mặt của người bịt mặt bổ tới, người bịt mặt mau lui, trong nháy mắt kia, Tả Kinh đương trường miệng phun ra máu tươi.

“Tả Kinh ——” Phạm Dư Quỳ kinh hãi kêu lên, thấy hắn nôn ra một ngụm lại một ngụm huyết, nàng chạy tới đỡ lấy Tả Kinh lung lay sắp đổ. “Chàng nôn ra máu.” Nàng lòng nóng như lửa đốt, nước mắt rơi xuống.

“Ta không sao, nàng đừng khóc.” Tả Kinh nghĩ muốn lau đi nước mắt trên mặt của nàng, lại suy yếu nâng không nổi tay. “Thật có lỗi, ta nói sẽ bảo vệ nàng, nay lại chật vật như thế này.” Hắn cười chua chát, không ngờ lại nôn ra càng nhiều máu.

“Không được, nhị sư huynh tâm mạch rối loạn, khí huyết tán loạn.” Tử Điệp đề khí đem chân khí đẩy vào trong cơ thể của Tả Kinh, giúp hắn điều tức tâm mạch.

Người bịt mặt thấy thế, giơ lên trường kiếm muốn chém xuống trên đầu Tả Kinh.

Đoạn Tang nhảy ra, mâu quang đầy sát khí quét về phía người bịt mặt, rút ra đại đao.

Đao kiếm chạm nhau tóe ra ánh lửa, phút chốc một kiếm bị cắt đứt bay ra ngoài, đâm thẳng vào thân ghế gỗ, một đường kiếm đã triệt lui được tấn công của người bịt mặt !

Người bịt mặt trong lòng kinh hãi, vội vàng ổn định thân, cầm chặt đoạn chuôi kiếm, trước khi Đoạn Tang huy đao chém lại, rất nhanh nhảy ra tửu lâu, sau khi đứng vững, quay đầu nhìn chằm chằm Đoạn Tang ở lầu hai, thi triển khinh công rời đi.

Đoạn Tang không hề ham chiến, cứu người quan trọng hơn.

Khi hắn cùng với người bịt mặt giao thủ, hắn nhận ra đối phương. Loại võ công ngoan tuyệt này, chính là tâm pháp trên khăn lụa, chỉ có hắn biết phá giải đao pháp này

Mà người bịt mặt là —— Giang Duy Ân.

Tin tức Tả Kinh bị thương làm chấn kinh toàn bộ Hàn phủ.

“Hắn như thế nào bị thương nghiêm trọng như thế? !” Tiểu Liên khổ sở chất vấn Phạm Dư Quỳ. “Ngươi nói a!”

Phạm Dư Quỳ cũng là lăng lăng ngốc nhìn, mặt không chút thay đổi, tay vuốt vuốt trên váy.

Trên váy máu đã khô giống đóa dã Mân Côi (*)nở rộ, kia không phải là màu đỏ của đóa Mân Côi, mà là máu của Tả Kinh

(*dã mân côi: là hoa mân côi

Ở tửu lâu, hắn nôn thiệt nhiều, thiệt nhiều máu, không ngừng được, ngay cả Tử Điệp truyền chân khí cho hắn cũng vô dụng, máu tươi vẫn chảy ra, thẳng đến Đoạn Tang ở trên người hắn điểm mấy đại huyệt, máu mới thoáng ngừng chảy.

Nàng rất sợ hãi, sợ mất đi Tả Kinh.

Sợ mất đi cảm xúc thỏa mãn đầy đủ kia, sợ mất đi cảm tình đang xâm nhập sâu ở trong tâm, sợ mất đi nam nhân sở hữu chiếm cứ cảm quan của nàng, sợ nàng thừa nhận không nổi mất đi hắn…

Không ——

Không cần! Nàng không cần mất đi hắn!

“Không cần!” Nàng thét chói tai, nước mắt ồ ồ rơi xuống, nhấc làn váy chạy nhanh đến Cức uyển.

Hắn nói phải bảo vệ nàng, nói cùng với nàng cùng nhau trở về núi Thái Bạch, nói muốn cho nàng xem mĩ nam bước vào bồn tắm, nói muốn… Hắn còn nói yêu nàng, thực yêu…

Nàng nghiêng ngả lảo đảo đẩy mọi người ra, nàng rất muốn gặp hắn.

Trước khi đυ.ng tới ván cửa, một đôi tay nhỏ bé ôm lấy nàng. “Không thể đi vào, Đoạn Tang đang ở bên trong giúp nhị sư huynh điều tức, ngươi đi vào sẽ có chuyện xấu.” Tử Điệp mạnh mẽ giữ chặt nàng.

“Không! Để cho ta vào xem hắn, van cầu ngươi.” Nàng bối rối cầu xin.

Tử Điệp tâm đều nhũn, nhưng vẫn là kiên trì nói: “Không, Đoạn Tang đã nói qua là không thể a, chúng ta quay về chờ nhị sư huynh tốt hơn sẽ đi vào, được không?” Nàng ôn tồn khuyên nhủ.

“Không ——” nàng muốn xem hắn, hiện tại chỉ muốn nhìn thấy hắn! Nàng không cần đợi lát nữa, sợ quay về chờ đợi hắn sẽ rời đi.

Ý tưởng này giống lốc xoáy gắt gao bám trụ nàng, nàng cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, cảm giác thế giới sắp sụp đổ, nàng chống đỡ không được …

Đột nhiên, nàng cuồng bạo giãy ra khỏi sự khống chế của Tử Điệp, đẩy ra cửa gỗ ——

Trong nháy mắt, nghênh đón nàng là một màu tối tăm

Trước khi mất đi ý thức, nàng nghe được Tử Điệp kêu la, cùng giọng nói của Tương Ánh .

“Vì sao đem nàng đánh bất tỉnh?”

“Ngươi không cảm thấy làm cho nàng im lặng một chút sẽ tốt hơn sao?”

~~~~~~~~~~~~~~~~

Ánh sáng của cây đèn dầu chiếu vào trên bàn tròn dính đầy lệ, chiếu vào dung nhan mỏi mệt của Phạm Dư Quỳ.

Hắn mê man đã bao lâu?

Nàng không biết, từ sau khi Tả Kinh bị thương, nàng ngủ không được, cũng ăn không vô, tuy rằng trong lòng rất sợ hãi, nhưng không hề khóc.

Bởi vì lệ đã cạn.

Đoạn Tang nói Tả Kinh sẽ tỉnh .

Nhưng, đã bao lâu?

Nàng vuốt cằm Tả Kinh, cảm giác gai gai, đó là râu đã mọc dài ra một chút

Nàng hiểu được hắn yêu sạch sẽ, cho nên vì hắn mang tới một chậu nước, lấy một con dao nhỏ

“Tả Kinh, ta giúp chàng cạo râu nga, giúp chàng cạo sạch sẽ.” Nàng một tay đang cầm mặt hắn, một tay nắm chủy thủ , hống hách nói: “Chờ sau khi ta giúp chàng cạo sạch sẽ, chàng cần phải tỉnh lại, bằng không…”

Nàng nương theo ánh lửa, thật cẩn thận cầm dao nhỏ cạo râu theo hình dáng chiếc cằm cương nghị của hắn. “Bằng không ta sẽ không để ý đến chàng nữa.” Một đao lại một đao nhẹ nhàng xẹt qua, khôi phục hắn nguyên lai sạch sẽ thanh tú. “Nghe được không? Đến lúc đó ta liền phải đi về, trở về Đài Loan…”

Tả Kinh nằm ở trên giường, hô hấp thực mỏng manh, giống như giây tiếp theo sẽ đình chỉ.

Đột nhiên, nàng bỏ chủy thủ xuống, nghẹn ngào nói nhỏ: “Không phải! Là ta lừa gạt chàng, ta chỗ nào cũng không đi, chàng mau tỉnh lại…”

Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu lung lay theo gió.

~~~~~~~~~

Buổi tối, Phạm Dư Quỳ lại bưng tới một chậu nước, nước kia là ấm áp, còn có khói trắng bốc lên.

“Ta giúp chàng lau người.” Nàng nhẹ giọng nói.

Lúc trước đều là Đoạn Tang giúp nàng chiếu cố, nhưng hắn tay chân thô kệch, nàng lo lắng; còn nữa, hắn hôm nay bị Tử Điệp làm cho túi bụi, không có thời gian giúp nàng.

Phạm Dư Quỳ một đôi tay nhỏ bé đặt lên trên người Tả Kinh, chậm rãi cởi đi một nút, lại một nút thắt.

Lần này nàng mặt mũi không hồng, ngược lại là nhìn không chuyển mắt theo dõi bộ ngực lộ ra của hắn

Kia cơ thể rắn chắc, da thịt màu đồng, nguyên bản là như thế hoàn mỹ không tỳ vết, nhưng hôm nay…Tay nhỏ bé yêu thương xoa chưởng ấn đen trên ngực hắn, nàng đau lòng rất muốn khóc.

Cái người bịt mặt kia thật sự là đủ ngoan độc, chuyên chọn điểm yếu ra tay, đánh cho Tả Kinh vô lực chống đỡ, máu tươi chảy xối xả, trên ngực tất cả đều là chưởng ấn đen thui, có còn màu xanh, màu hồng …

Vắt một cái khăn ướt, bắt đầu giúp hắn chà lau, nàng nói cho chính mình không thể khóc, Tả Kinh không thích nhìn thấy nàng rơi lệ. Dùng khăn mềm lau cổ hắn, ngực, qua cánh tay đi vào bàn tay.

Thêm Bình Luận