Tiểu Thư Kỳ Quái

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng chính là lạc đường đi, đến mất đi ý nghĩ, tứ chi không còn sức lực. Muốn mượn giường ngủ của nhà người ta một chút mà thôi, cũng không dự định vĩnh viễn ở tại đây a~! Nhưng chủ nhà là lão bà bà h …
Xem Thêm

Trời mới biết lòng của nàng đang nhảy loạn xạ lên, căn bản xem như không xem.

“Thích không?” Tả Kinh nhẹ giọng hỏi, hơi thở nóng bỏng phun trên hai gò má của nàng

Nàng nhẹ nhàng chấn động, bàn tay cầm trâm cài tóc hình bông hoa thiếu chút nữa bị nàng nắm đến biến hình.

Tả Kinh trong miệng có cỗ vị ngọt của mứt quả, lực chú ý của nàng đều bị hắn hấp dẫn đi, tại đây trên đường cái náo nhiệt, ở trước mắt bao người, nàng lại tưởng niệm môi hắn, hắn hôn… “Thích.”

“Vậy mua.”

“Gì?” Nàng giật mình quay đầu, môi mềm của hắn xẹt qua hai gò má, làm má của nàng càng thêm hồng

“Thích liền mua.” Hắn một trận tâm động, nghĩ muốn áp lên phiến môi mềm mại kia.

Đôi môi kiều diễm, hai má phấn nộn …

“Khụ!” Tử Điệp nghiêm trọng khụ ra tiếng, trong thâm tâm sợ bọn họ liền như vậy ở giữa ngã tư trên đường cái sẽ hôn nhau, nghĩ ra việc không ngừng tham gia làm trung gian. “Đúng vậy, thích liền mua, không cần khách khí, chúng ta đi trả tiền.”

Nàng kéo tay Phạm Dư Quỳ, rời xa phạm vi thế lực của Tả Kinh.

“Cũng là ngươi còn muốn thêm mứt quả? Chúng ta đi mua.” Cái gì cũng tốt, đừng để bụng đói ăn quàng mà hôn nhau.

Phạm Dư Quỳ kinh ngạc nhẹ vỗ về môi, mặc cho Tử Điệp kéo nàng tránh ra, khóe môi chậm rãi nở nụ cười hạnh phúc. Nàng có thể cảm nhận được vừa rồi bầu không khí kia có bao nhiêu ái muội, trong nháy mắt, nàng có cảm tưởng bọn họ sẽ ở trên đường cái hôn môi…

“Nàng rất lắm chuyện, đúng không?” Đoạn Tang ở một bên xem diễn, tùy tay lấy trâm gài tóc màu tím ném lên, cây trâm ở giữa không trung chuyển mấy vòng sau đó hạ xuống, hình trên thân trâm là một con bướm.

Nghe vậy, Tả Kinh nhướng mi, phát giác Đoạn Tang cũng giống như hắn.

“Chịu đựng được mới là lạ” Đoạn Tang tự nói xong. “Nữ nhân chính là khó hiểu.”

Tả Kinh nghe hắn nói thế, nở nụ cười, gật gật đầu, rất là đồng ý.

Hắn ngày gần đây thật sự có chút là lạ, có thể nói là khó hiểu

Trước quầy, thân ảnh nho nhỏ kia …

~~~~~~~~~~~~

Thành tây, Sấu Ngọc lâu, lầu hai.

“Có bao nhiêu món mang hết lên đây, còn có canh cá bột, cá nấu ổi, vịt quay, thịt viên chiên, thịt hun khói, bốn bát cơm trắng, còn nữa tốt nhất là trà Long Tĩnh… Ân, trước hết cứ như vậy đã.” Tử Điệp cũng không liếc mắt một cái nhìn thực đơn, lưu loát kêu một đống. !

“Tốt, đại tiểu thư, tất cả…” Tiểu nhị gọn gàng chà lau mặt bàn, nhìn thực đơn một lần.

“Đúng vậy, tất cả.” Kim Tử Điệp vẫy lui tiểu nhị. “Nhanh lên, ta đói đến mức gần hôn mê rồi .”

“Tử Điệp…” Phạm Dư Quỳ nhìn thực đơn ngẩng đầu lên, nho nhỏ vừa nói: “Tất cả là hai mươi năm món nha.” Ăn bằng vậy liền no rồi, thế nào còn nuốt trôi thêm mấy món nàng gọi thêm?

“ừm, chỉ có hai mươi năm món mà thôi, ta cũng hiểu được quá ít, cho nên mới gọi thêm đồ ăn, như thế này nếu không đủ ăn, có thể ăn thêm.” Chủ ý này thực mê người.

“Ngươi là trư sao?” Đoạn Tang uống trà nóng, không chút để ý nói.

Nguôi giận… Nguôi giận… Đừng ngu ngốc cùng hắn so đo, Tử Điệp dưới đáy lòng mặc niệm, quyết định xem nhẹ hắn, phá lệ xả ra một chút ý cười, nói: “Dư Quỳ lần đầu tiên đến kinh thành, nên hưởng qua ẩm thực ở Sấu Ngọc lâu, Sấu Ngọc lâu của chúng ta nhưng là rất nổi tiếng, bao nhiêu ngươi ăn khen không dứt miệng, nhất là những món ta gọi thêm kia a…”

“Cũng không phải ngươi nấu.” Nói được ba hoa chích choè, Đoạn Tang nói kháy.

Đừng để ý đến hắn… Đừng để ý đến hắn… Tử Điệp trên trán hiện lên gân xanh, tính tình nhẫn nại tiếp tục giới thiệu nói: “Ngươi có điều không biết, Sấu Ngọc lâu này là sản nghiệp lớn nhất của Hàn phủ, thanh danh lan xa, xem này trong lâu lúc nào cũng đông khách, thật sự là náo nhiệt phi phàm a…”

“Ngươi cũng không phải là đương gia.” Kiêu ngạo thành như vậy, Đoạn Tang hừ lạnh.

“A —— ngươi quản ta!” Tử Điệp phát cuồng. “Không phải ta nấu, ta không phải đương gia, thế thì đã làm sao? Ít nhất ta hiểu được thưởng thức!” Nàng đối với cái bàn đập xuống ba chưởng, quát: “Đúng, ta ăn như trư, kia thì đã làm sao? Có ngại đến ngươi sao? Không được a?” Lại bổ xuống một chưởng, rầm!

Tiếng âm thanh chưởng đánh xuống vang dội, nhưng cái bàn phát ra thanh âm so với nàng càng vang dội hơn, bởi vì nó hỏng rồi, bị nàng dùng hết sức đánh gãy một góc, bàn gỗ vang lên tiếng vỡ vụn trả lời nàng, thảm thương hề hề nghiêng sang hẳn một bên, nguyên bản tiếng người ồn ào trong tửu lâu, lâm vào một mảnh yên tĩnh, mấy trăm đạo ánh mắt bắn về hướng bàn của bọn họ.

Tử Điệp ngây người, ách —— xong rồi, nàng quên khống chế lực đạo.

Bực muốn chết!

Phạm Dư Quỳ luống cuống tay chân nghĩ che miệng của nàng, nhưng vẫn là chậm một bước. Nàng thật sự thực thay Tử Điệp cảm thấy ngượng ngùng, thật sự rất muốn…

Ngồi vào cách vách bàn.

Đại sảnh to như vậy một mảnh vắng vẻ.

Trên lan can chim chóc bay tán loạn, giọng chiêm chϊếp kêu.

Tả Kinh là người phản ứng lại đầu tiên, trong bốn người hắn là người có lực trấn định nhất

Chỉ thấy hắn làm như không có việc gì kéo tay Phạm Dư Quỳ sang một cái bàn khác, bình tĩnh nói: “Bỏ qua đi, mang thức ăn sang bàn này”

“Còn không mau đi!” chưởng quầy vội vàng thúc giục bọn tiểu nhị đang bất động sửng sốt ở một bên.

“A… Dạ, dạ.” Bọn tiểu nhị run giọng đáp, sợ tới mức thiếu chút nữa nhũn cả chân.

Từ khi khai trương tới nay, bọn họ còn không có gặp qua khách nhân nào một chưởng đập nát cái bàn như thế !

“Cao hứng thật, một chưởng đập nát cái bàn.” Đoạn Tang khẩu khí châm chọc, chậm rãi nói.

Tử Điệp vùi đầu cố gắng ăn, đối với lời nói châm chọc của hắn ngoảnh mặt làm ngơ.

“Sấu Ngọc lâu không phải là sản nghiệp của Hàn phủ sao? Ngươi nhưng thật lợi hại, phá hoại của cải của nhà mình .” Đoạn Tang nhàn nhã uống một ngụm trà Long Tĩnh.

Mất mặt muốn chết, còn nói! “Ngươi câm miệng.” Mau ăn xong chạy lấy người.

A, Phạm Dư Quỳ ở một bên nhìn xem thú vị, Đoạn Tang này rõ ràng đối với Tử Điệp có hảo cảm thôi!

“Tử Điệp a~.” Phạm Dư Quỳ con ngươi lóe sáng, bỡn cợt nói: “Ngươi cúi đầu ăn như hổ đói, là sợ mất mặt sao?” Nàng gia nhập hàng ngũ chế nhạo.

Ách, Tử Điệp thiếu chút mắc nghẹn, lẩm bẩm : “Mới không có.”

“Là vậy sao, kia từ từ ăn, không vội.” Phạm Dư Quỳ mắt to đen lúng liếng chuyển vòng, lóe lên tia bướng bỉnh.

Tử Điệp dừng lại việc tấn công thức ăn, chậm rãi nâng lên mặt, đứng đắn nói: “Ngươi ăn nhanh lên một chút cho ta, bằng không cẩn thận loan đao của ta không có mắt.” Nàng biết Phạm Dư Quỳ không biết võ, hơn nữa thật sự sợ hãi .

Phạm Dư Quỳ ha ha nở nụ cười. “Ta sợ quá.” Làm bộ trốn phía sau Tả Kinh .

Tả Kinh nhíu mi, dám uy hϊếp người hắn âu yếm? ! “Tử Điệp, cẩn thận ta đi cáo trạng, nói ngươi một chưởng đập nát bàn gỗ của Sấu Ngọc lâu.” ngữ khí lạnh băng làm Tử Điệp đông cứng người.

“Nhị sư huynh, tốt xấu gì ta cũng là tiểu sư muội đáng yêu của huynh, vốn là cùng đồng cam cộng khổ, huynh lỡ nhìn ta bị chịu phạt sao? Aiz, hôm nay ta rốt cục mới biết thế nào là trọng sắc khinh bạn.” Tử Điệp nói xong còn làm một bộ dạng vô cùng đau đớn, làm cho Phạm Dư Quỳ cười nắc nẻ.

A —— thật khoái trá.

Phạm Dư Quỳ hít sâu một hơi.

Sau khi ra Hàn phủ, nàng cảm thấy tâm tình trở nên thực thoải mái vui vẻ, Tả Kinh trong lời nói cũng thay đổi hơn, xem, hắn lại lộ ra tươi cười.

Nàng xem xét Tả Kinh, cười đến thực thỏa mãn.

Một loại cảm xúc hạnh phúc từ ngực nàng dâng lên, cảm tình xa lạ này chiếm cứ cảm quan của nàng, cơ hồ muốn tràn đầy ra, nhiều đến làm cho nàng sợ hãi thừa nhận không nổi…

Nhưng, nàng rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì?

“Cẩn thận.” Đoạn Tang phút chốc hô to, vận kình ném chiếc đũa trúc, muốn đánh mũi tên như xé gió từ trên trời phóng tới, mục tiêu của mũi tên là —— Tả Kinh.

Thêm Bình Luận