Tiểu Thư Kỳ Quái

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng chính là lạc đường đi, đến mất đi ý nghĩ, tứ chi không còn sức lực. Muốn mượn giường ngủ của nhà người ta một chút mà thôi, cũng không dự định vĩnh viễn ở tại đây a~! Nhưng chủ nhà là lão bà bà h …
Xem Thêm

Giang Duy Ân hai tay chắp trước ngực, mâu quang lạnh lùng đầu mưu mô nhìn thẳng Tương Ánh.

Nàng nhướng mày nói: “Huynh ở trước mặt nhị sư huynh bộ dáng giả nhân giả nghĩa là thủ đoạn, hay đó là… tình nghĩa huynh đệ của huynh?” Tay nhỏ bé chạm đến váy đỏ rực, không để ý cười nói: “Hoặc là… tất cả là vì Tiểu Liên?”

Ý tưởng trong lòng Giang Duy Ân bị người nhìn thấu, giận dữ phản cười. “Theo ngươi nói hẳn vật đó đã bị hắn lấy!”

“Nhị sư huynh biết việc này hay sao?” Tương Ánh nhìn hắn, quan sát phản ứng “Vật đó rất là quan trọng.”

“Ngươi cho hay là không cho? !” Giang Duy Ân tính nhẫn nại mất hết, không nghĩ cùng nàng tiêu hao thêm khí lực, nghĩ không lấy được sẽ ra tay

Thở ra một tia hơi thở nguy hiểm, Tương Ánh nói lại chuyện vừa chuyển. “Thực không cưới ta?”

“Không.”

“Tiểu Liên so với ta đẹp hơn sao?”

Hắn khoanh tay mà đứng, toàn thân không động đậy, không nghĩ nói chuyện nhiều.

“So với ta mị hoặc hơn? Hay là không chiếm được mới là tốt nhất?” Nàng ác ý nói, khiêu chiến hắn tức giận cực hạn. “Vật này!” Người lạnh giọng âm càng lạnh băng.

Tương Ánh cười cười. “Vài năm trước, trên giang hồ vì thứ này mà nổi sóng gió.” Theo đâu lấy ra một mảnh khăn lụa. “Võ lâm tuyệt học thất truyền, được viết trên một mảnh khăn lụa, thấy như thế nào không chớp mắt.”

Giang Duy Ân phút chốc trở lại, ánh mắt tỏa sáng.

“Bên ngoài một đống người nghĩ nó đến mức điên cuồng, tranh đoạt không ngớt, nhưng hôm nay lại êm đẹp ở trong tay ta.” Mảnh khăn lụa theo tay nhỏ bé quơ quơ, nàng cười nhìn ánh mắt của hắn nhìn theo động tác của nàng chuyển, a chuyển. “Huynh rất muốn nó hay sao? Ta thật không biết thứ này có gì tốt, rốt cuộc làm sao hấp dẫn huynh, để cho huynh mong mỏi như thế ?”

Giang Duy Ân ánh mắt nóng bỏng, vội vàng vươn tay.

“Điều này đại biểu cho cái gì, huynh hẳn là người rõ ràng nhất.” Đại biểu cho —— quyết liệt.

“Đưa ta!”

Khăn lụa chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay của hắn, hắn không thể chờ đợi được nữa, mở ra, thật cẩn thận một chữ một chữ đọc kỹ.

“Xin khuyên huynh một câu, đừng học, nó thực cổ quái.” Tương Ánh lời nói thấm thía khuyên bảo “Cẩn thận bị nó phản phệ.”

Đáng tiếc hắn không nghe vào tai.

Tương Ánh thật sâu chăm chú nhìn hắn, hồi tưởng lại chuyện ngày trước khi mình mới bước chân vào Hàn phủ——

Trong hồi ức!

Ta muốn trở thành một người quân tử, cuộc đời dài không phải suy nghĩ.

Tương Ánh sư muội, ngươi thật khá a~.

Núi không thể không có cây, sông không thể không có nước

Sau khi lớn lên, ngươi phải làm tân nương tử của ta .

Như sét đánh giữa trời đông, tuyết bay giữa trời mùa hạ

Tốt, Tương Ánh phải làm tân nương tử của đại sư huynh

Trời đất chứng giám, quân tử tuyệt đối không được quên.

Làm tân nương tử của đại sư huynh …

Nôn!

Thật đáng ghét.

Phạm Dử Quỳ chống tay trên thân cây đại thụ, ngồi ở một bên phun uế vật, nói phun cho dễ nghe, nàng căn bản nôn ra toàn nước.

Dọc theo đường đi, trong bụng có gì có thể phun ra nàng liền phun hết, vừa buồn nôn lại chóng mặt, khó chịu cực. “Nước…” thanh âm đều trở nên suy yếu vô lực.

Tả Kinh mang bịch đựng nước đến bên cạnh miệng nàng. “Trước súc miệng xong hẵng uống.”

Phạm Dư Quỳ hiếm khi lại nghe lời như vậy.

“Có đỡ chút nào không?” Hắn giơ cổ tay áo lên nhẹ nhàng lau nước ở khóe môi nàng. “Nàng nôn thật sự nghiêm trọng, tại sao không nói trước là nàng không ngồi được xe ngựa?”

“Kính nhờ, sớm biết rằng xe ngựa này không dễ chịu như vậy, đánh chết ta, ta cũng không ngồi.” Trời mới biết, người cổ đại cân bằng siêu tốt, đi bằng loại phương tiện kỳ cục này, bọn họ cư nhiên còn có thể mặt không đổi sắc

“Vẫn còn chóng mặt sao?” Nói chuyện không đầu không đuôi .

“ Đúng vậy” Thân thể mềm nhũn dựa vào Tả Kinh. “ Đầu ta vẫn còn choáng váng.”

“Đến, nghỉ ngơi trong chốc lát, một lát sau chúng ta lại xuất phát.” Tả Kinh đỡ nàng đến bên một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi, xuất ra quạt ngọc giúp nàng quạt mát. Mặt trời đã khuất, tuy có cây to tỏa ra bóng râm che nắng, nhưng gió mùa hè vẫn thổi ra nóng nực như cũ, nhiệt độ làm cho người ta sợ hãi, nhưng ở sự săn sóc ôn nhu của Tả Kinh, gió phơn (*) kia liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

(*gió phơn: là loại gió khô nóng,thường thổi từng cơn)

“Tối nay xuất phát được không?” tầm mắt của nàng dừng ở giữa hai thân ảnh cạnh xe ngựa, mơ hồ nghe thấy tiếng rống giận của Kim Tử Điệp, cùng tiếng hừ lạnh của Đoạn Tang

“Không cần để ý đến bọn họ.”

“Thật sự?”

“Ừm.”

“Không để ý tới bọn họ, khả năng bọn họ đợi lát nữa sẽ lại đánh nhau.” Phạm Dư Quỳ khóe miệng nhếch lên nói giỡn, nàng không muốn làm cho Tả Kinh lo lắng.

“Còn có khí lực để nghĩ đến người khác, trước chiếu cố mình trước đi!” Đem khăn tay ẩm ướt lau mồ hôi trên trán nàng, giúp nàng hạ nhiệt độ.

Khăn tay lạnh lạnh, thật thoải mái… Nàng muốn ngủ, hôn mê suốt đường đi, buồn nôn phun hết mọi thứ, đủ mệt mỏi…

“Ngủ đi, ta sẽ canh chừng cho nàng.” Tả Kinh cười nhẹ, duy trì quạt đều chiếc quạt ngọc trên tay.

Trước khi ngủ, Phạm Dư Quỳ làm nũng kéo một góc quần áo của Tả Kinh, nàng thật sự mệt mỏi, ngày hôm qua liên tục đã xảy ra thiệt nhiều sự việc, khi nàng chưa kịp phản ứng, bọn họ đã hướng bà bà giải thích qua loa, sau đó rời đi …

Nhớ rõ sáng sớm ngày đó, Tả Kinh rất sớm liền rời giường, mà nàng dựa theo lệ thường, co người ôm chăn bông phủ kín người tiếp tục ngủ.

Này hết thảy đều rất đẹp.

Thẳng đến khi âm thanh nữ cao bén nhọn theo từ bên ngoài xuyên thấu vào trong phòng, xuyên qua chăn bông thẳng vào đến màng tai của nàng

“A —— tức chết ta, ngươi là trâu a~, nghe không hiểu tiếng người có phải không, quả thực không thể hiểu nổi mà!” tiếp theo là “Khanh” một tiếng vang, đó là thanh âm đao kiếm chạm nhau.

Không thể nào? !

Phạm Dư Quỳ chợt tỉnh, bối rối bò lên cạnh thân giường, tựa mình vào bên cửa sổ nhìn động tĩnh bên ngoài, hai tay bận rộn mặc xiêm y.

Là Tử Điệp cùng hắc y nam tử kia lại đánh nhau!

“Mau mang ra đây.” Đại đao xuất chiêu .

“Gì? !” Thực đúng là trâu nga, nói không nghe.

“Vật đó.”

“Vật đó? Vật gì? Ta không biết gì hết! Ngươi, ngươi… Ngươi thật đúng là ngu ngốc, muốn ta nói bao nhiêu lần nữa, ta không lấy! Ngay cả xem cũng chưa xem qua!” Tử Điệp tức giận đến cực điểm, từ thân rút ra một thanh loan đao, phi thẳng tắp về hướng hắc y nam tử.

Loan đao kia vừa nhanh vừa vội, ở không trung xoáy thành vòng tròn như lốc xoáy, hắc y nam tử động cũng không động, đứng ở tại chỗ chờ loan đao, đột nhiên, trước khi loan đao đυ.ng tới hắc y nam tử, liền bị một mảnh lá cây đánh trật góc độ, cắm phập vào trên thân cây đại thụ phía sau hắc y nam tử, đánh rơi lá cây trên cây xuống.

Hắc y nam tử thu hồi đại đao, định thần nhìn nam nhân bắn ra lá cây.

Nam nhân bắn ra lá cây là Tả Kinh.

Phạm Dư Quỳ tránh ở phía sau cửa sổ nhìn xem không bỏ xót một chi tiết nào, thiếu chút nữa vì nội lực thâm hậu của Tả Kinh làm cho kinh ngạc muốn hô to. Oa —— Tả Kinh siêu suất.

“Nhị sư huynh, huynh tới thật đúng lúc, ta sắp bị tên đầu trâu này bức điên rồi, mau giúp ta điểm trụ huyệt ngủ của hắn.” Tử Điệp nhìn thấy Tả Kinh giống nhìn thấy cứu tinh , nói thẳng muốn hắn hỗ trợ.

“Hắn quấn quít lấy ta đã hai tháng nay, ta nói không lấy vật gì đó của hắn, hắn không tin, quả thực là lãng phí thời gian cùng nước miếng của ta.” Tả Kinh không phản ứng, hắc y nam tử cũng không nhúc nhích, Tử Điệp tiếp tục cố gắng oán giận: “Còn có, ta vài lần đã thiếu chút nữa bị hắn bắt được, nếu khinh công của ta không cao, còn có cơ hội sống sót được hay sao!”

Thêm Bình Luận