Ách… Nàng há hốc mồm, nhìn hắn không ngừng ăn, động tác nhanh đến làm cho nàng hoài nghi hắn là quỷ chết đói đầu thai.
“Bên ngoài trời không mưa a, Đông Hùng.” Trương bà bà ở phía trước kêu.
Trước khi Phạm Dư Quỳ có phản ứng lại, bát cháo siêu cấp lớn kia lại đặt trước mặt nàng, bất đồng là bên trong cháo thiếu hai phần ba.
“A, có thể là con nghe lầm.” Tả Kinh thần sắc tự nhiên nói.
Khi Trương bà bà ngồi xuống, lơ đãng nhìn đến bát kia không còn đến một nửa, cười nói: “A Mĩ, con đã ăn xong rồi sao, có thể thấy được con thật sự rất đói bụng.”
“Đúng vậy, nương.” A, ông trời minh giám, bát cháo kia không phải nàng ăn
“Con ăn no rồi.” Tả Kinh đứng dậy rời khỏi ghế dựa, liền xoay người đi đến đằng trước
“Con cũng ăn no rồi, người chậm rãi dùng.” Phạm Dư Quỳ đi theo nói, vội vàng đi theo.
“Tả Kinh.” Ra nhà gỗ, Phạm Dư Quỳ giữ chặt ống tay áo của hắn .
Hắn dừng lại, không quay đầu, tầm mắt đặt ở xa xa.
Nàng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cái ót của hắn , sau một lúc lâu, bước lên trước mặt hắn.
“Này.” Nàng đẩy hắn một phen.
Hắn thế này mới cúi xuống nhìn nàng “Có việc gì sao?”
“Ngươi vừa rồi ăn cháo của ta.” Nàng nhướng mi.
Hắn không quá tự tại đem tầm mắt dời đi.
“Nói thực ra, ta rất ít khi ăn bữa sáng.” Nàng cắn môi đỏ mọng, suy tư nên nói như thế nào. “Nếu ngươi không giúp ta, ta xác định vững chắc ăn không hết nhiều như vậy, bà bà kia nhất định sẽ thực thất vọng.”
Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn cằm trơn bóng của hắn, nam nhân này thực yêu sạch sẽ, hơn nữa thực săn sóc mình, chính là ngôn từ không tốt, ngôn ngữ quan tâm đều đã hóa thành hành động thực tế, không giống người bình thường chỉ biết múa mép khua môi, nói nhưng không làm được, ưu điểm của hắn đều cần dụng tâm mới có thể cảm nhận được.
Mà nàng, cảm nhận được.
Không hiểu tại vì sao, nàng có cỗ xúc động muốn ôm hắn, mà nàng cũng đã làm như vậy.
Hắn cảm thấy lưng áo căng thẳng, hoảng hốt cúi đầu. “Ngươi…”
Mặt áp vào trong ngực hắn, nàng nghe thấy tim hắn đập thình thịch. “Ngươi vì sao lại căng thẳng như vậy?”
Hắn không nói chuyện, chính là tim đập càng nhanh.
Nàng nghe thấy được, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một độ cong. “Ta thích ôm ngươi.”
Hắn cổ họng có cảm giác ngọt ngọt
Tim đập cực nhanh, hắn có bệnh sao? Nàng ngẩng đầu, hai má đỏ bừng hỏi: “Ngươi bị sao vậy? Thích ta ôm ngươi sao?” Nàng nín thở chờ đợi, liền sợ hắn nói ra từ “Không”.
Hắn nâng tay lên ôm lại nàng, nghĩ nói cho nàng, hắn —— “Thích.”
Nghe được đáp án, Phạm Dư Quỳ tươi cười, trái tim nhỏ bé đập bùm bùm, nàng nghĩ nàng thật sự rơi vào trong tình yêu, nàng rất thích rất thích hắn, thích đến… Không nghĩ quay lại thế kỷ hai mươi mốt.
“Tả Kinh, ta rất thích ngươi, ngươi cũng có thích ta không?” Nàng mở to mắt vô tội hỏi.
Tả Kinh đột nhiên trừng lớn hai mắt mang theo ý cười, dung nhan luôn bình tĩnh nở nụ cười nhu hòa, nguyên lai nàng thật sự thích hắn.
Hắn nhìn Phạm Dư Quỳ khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng , tâm tình rất tốt nói: “Ta lại tưởng ngươi thích ngựa.” Cố ý trêu chọc nàng.
Nàng đem mặt vùi vào trong lòng hắn, thanh âm cố nhịn cười nói: “Đều thích hết.” Hắn thực cố ý nha.
Nàng thật đáng yêu a! Tả Kinh rung động ôm chặt lấy nàng, một lòng dần dần kiên định. “Kỳ thật… Ta cũng thích ngựa.” Hắn ý xấu nói.
Phạm Dư Quỳ phút chốc ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn. “Ngươi nói ngựa?” nam nhân này tuyệt đối là cố ý, mười thành mười trong ngoài không đồng nhất. “Tốt nhất là ngựa!” A — nàng thực bực mình, hắn nhưng lại dùng lời của nàng lúc trước trả lại nàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì của nàng, Tả Kinh cười ha ha, lần đầu cười vui vẻ đến như vậy .
Hự —— nàng thật sự thích hắn sao?
Phong tình này không gọi thành tên !
Phạm Dư Quỳ chu cái miệng nhỏ nhắn, đáy lòng ngọt ngào lẩm bẩm hờn dỗi.
Mưa kéo dài cả một ngày.
“Aiz…” Một cô nương thân quần áo màu phấn lục đứng ở dưới hành lang gấp khúc, nhìn mưa than thở.
Đôi mắt trong suốt nhìn khí trời, nhìn chằm chằm Cức uyển xa xa tối như mực, tuy rằng chỗ đó không giống các nơi khác trong phủ đèn đuốc sáng trưng, nhưng chính là vẫn hấp dẫn ánh mắt của nàng.
“…” Nàng hình như có hàng vạn lời nói không có chỗ để nói ra, đầy ngập oán thán chỉ có thể hóa thành bất đắc dĩ.
Sau một lúc lâu, nàng liều lĩnh tiêu sái đi ra khỏi hành lang gấp khúc, mặc cho mưa tạt ở trên người cũng không cần nghĩ. Nàng một lòng chỉ nghĩ về hắn, nàng muốn tới Cức uyển xem!
“Tiểu Liên, ngươi muốn đi đâu?”
Một chiếc dù che khuất tầm mắt của nàng, một nam tử cuồng ngạo giữ chặt cánh tay của nàng, bá đạo kéo nàng vào trong lòng.
“Đại thiếu gia.” Nàng giãy ra khỏi cái ôm mạnh mẽ của nam tử.
“Gọi ta Duy Ân.” Giang Duy Ân giọng đầy tình ý nói
“Nô tỳ không dám.” Tiểu Liên cúi đầu, cung kính thối lui.
Nàng muốn né tránh nhìn thấy bộ dáng của Giang Duy Ân trong cơn giận dữ. “Không dám gọi tên của ta, gọi tục danh của nhị thiếu gia nhưng thật ra lại rất dễ gọi có phải không.”
Tiểu Liên mím chặt môi, gạt cánh tay to đang nắm chặt tay mình của hắn ra . “Tâm ý của nô tỳ, đại thiếu gia rất rõ ràng, làm gì đại thiếu gia phải bức nô tỳ đau khổ.” Nàng quay đầu nhìn Cức uyển.
“Đúng, ta là rất rõ ràng, nhưng như vậy thì sao? Trong phủ từ sư phụ, cho tới nô bộc đều rõ ràng hiểu được, ngay cả nhị thiếu gia, người ngươi yêu nhất cũng sáng tỏ tâm ý của ngươi, nhưng hắn lại bỏ rơi ngươi, không để lại một câu liền rời đi. Ta nghĩ, ý tứ của hắn là muốn đem ngươi tặng cho ta!” Hắn nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, tràn ngập không muốn xa rời nói: “Tâm ý của ta đối với ngươi… Ngươi cũng đã biết.”
“Không, nô tỳ không biết.” Tiểu Liên cụp mi mắt xuống không muốn đối mặt với hắn.
“Nhìn ta.” Hắn giữ chặt khuôn mặt của nàng. “Người ngươi yêu là ta, không phải hắn.”
“Nếu không phải ngươi, hắn sẽ yêu ta.” Tiểu Liên trong giọng đầy oán hận nói. “Đều là ngươi bức hắn rời đi!”
“Ngươi đừng choáng váng, hắn căn bản không thương ngươi.”
“Coi như ta khờ đi!” Nước mắt trong suốt như những hạt trân châu rơi xuống, cộng thêm vài phần nhu nhược, làm người ta nhìn tâm sinh yêu thương.
“Ngươi…” Giang Duy Ân đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng. “Hắn đi rồi, sẽ không trở về nữa. Tử Điệp, Tương Ánh tìm hắn hai năm, vẫn là không thu hoạch được gì, ngươi tội gì lại phải cuồng dại chờ đợi như vậy?”
“Không, không ai có thể thay thế được hắn.” Tiểu Liên không ngừng lắc lắc đầu.
“Ngươi không thể quên được hắn sao? !” Giang Duy Ân rống giận, dùng sức lay động nàng, chất vấn : “Vì sao ta không được, ngươi nói a!”
“Ngươi yêu Tương Ánh sao?” Nàng rơi lệ, bình tĩnh nhìn hắn.
“Không, ta yêu ngươi.” Hắn còn thật sự nói.
“Tương Ánh yêu ngươi, ngươi biết không?”
Hắn biết, cho nên mới muốn Tương Ánh đi làm việc kia. “Chuyện đó không liên quan đến chuyện của ta.” Giang Duy Ân vô tình mà tỏ vẻ nói. “Nàng ấy yêu ai đó là việc của nàng ấy, quan trọng là ta yêu ngươi!” Hắn kích động nói.
“Y như lời ngươi nói, ngươi yêu ta cũng là chuyện của ngươi, cùng ta không có quan hệ.” Tiểu Liên lấy lời của hắn nói lời từ chối hắn.
“Ngươi…” Hắn nghẹn lời.
“Đại thiếu gia, đêm đã khuya, nô tỳ muốn đi nghỉ.” Tiểu Liên có lễ nâng váy cúi mình.
“Ngươi thật sự không thể chấp nhậ ta được sao?”
“Trong lòng ta chỉ có hắn, không thể dung nhập thêm bất kỳ người nào khác.” Nàng vẻ mặt kiên định, cước bộ không ngừng.
“Nếu hắn đã chết?”
Thân ảnh nhỏ bé dừng cước bộ, Tiểu Liên quay trở lại nhìn hắn, nửa ngày, cúi mình cáo lui, cự tuyệt trả lời vấn đề này.
Giang Duy Ân mặt lạnh lùng đứng dưới trời mưa, đôi mắt buồn bực lộ ra ngoan độc, tuyệt tình, áp lực sở hữu đã muốn đến cực hạn.