Tiểu Thư Kỳ Quái

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng chính là lạc đường đi, đến mất đi ý nghĩ, tứ chi không còn sức lực. Muốn mượn giường ngủ của nhà người ta một chút mà thôi, cũng không dự định vĩnh viễn ở tại đây a~! Nhưng chủ nhà là lão bà bà h …
Xem Thêm

“Vô nghĩa!” Có ai thích mình bị giám thị đâu cơ chứ.

“Cứ giống như trước kia ngươi chưa biết đi, như vậy không phải vẫn tốt sao?”

“Này không giống.” Nàng liếc nhìn hắn liếc một cái, lại nói: “Trước ngươi vì sao không nói?”

“Ngươi không có hỏi.”

Lại là đáp án này, nàng sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy.

“Nói không chừng A Mĩ cũng phát hiện.” Cho nên mới chịu không nổi rời nhà trốn đi.

“Có thể.”

“Khó trách bọn hắn sinh không ra đứa nhỏ, có người ở ngoài cửa nghe lén, cho dù đại ‘ tính thú ’ có nổi lên cũng sẽ bị giảm nhẹ, kia thật không thú vị a!” cứ nghĩ đến liền đau đầu.

“Lời này trước mặt người ở bên ngoài không thể nói ra.” Hắn nhíu mày, lo lắng nói…

“Ngươi yên tâm ta không phải người không biết suy nghĩ.”

Hắn nghĩ nghĩ nói: “Ngươi mấy tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

“Đã hứa hôn với ai chưa?” về lý ở tuổi này nên đã là nương của vài đứa nhỏ, cũng không biết vì sao, trong lòng hắn lại hy vọng nàng chưa có.

Hắn là muốn hỏi nàng đã lập gia đình chưa sao? Kính nhờ, nàng thoạt nhìn thực già sao? Nàng mới hai mươi mốt tuổi nha, cũng không phải ba mươi mốt tuổi.

“Không có.” Nàng lạnh nhạt nói, dùng khóe mắt lạnh băng ngạo nghễ nhìn hắn, nếu hắn hỏi vì cái gì, nàng xác định vững chắc sẽ đá hắn xuống giường. “Vì cái gì?”

Hắn hỏi, tốt, tốt lắm, phi thường tốt. Nàng chân to vừa nhấc, chuẩn bị hướng mông hắn đá

“Ngươi nâng chân lên làm cái gì?” Hắn thoải mái bắt được chân đang rục rịch kia của nàng.

“Không có việc gì, lâu lắm không nhúc nhích, duỗi thân một chút cho thoải mái gân cốt.”

“Phải không?” Hắn nheo mắt lại, tiến sát vào nàng.

“Đúng vậy, phiền toái ngươi thả chân ta ra.” Nàng tay chỉ vào chân bị hắn nâng lên. Ông trời, đều nhanh đau muốn chết, còn phải bày ra một bộ dáng đằng đằng sát khí.

“Ta là đang giúp ngươi duỗi thân thoải mái gân cốt, thư thông đường máu.” Hắn dùng một chút lực, nàng đau a một tiếng, nháy mắt gân cốt có cảm giác thoải mái.

“Đủ, đã thoải mái hơn.” Nàng mạo hiểm giật lại, cố giữ vững trấn định, muốn vùng thoát ra khỏi tay hắn mà không được.

“Đừng sợ, tại hạ hiểu một chút về y thuật.” Hắn tay phản kích lại kéo lấy nàng, động tác thuần thục đè ép các đốt ngón tay cứng ngắc của nàng.

“A” liên tục vài âm thanh, nàng đau đến rơi lệ. “Không, không cần.” nàng lắc đầu, sợi tóc rối tung, giọng run run nói.

Môi mỏng cong lên thành một hình vòng cung thật đẹp, Tả Kinh cúi xuống ở bên tai nàng nói nhỏ: “Nghĩ đá ta, luyện thêm vài năm nữa đi !

Ác ma! Hắn sớm đã biết rằng nàng muốn đá hắn còn… Còn… A —— a a ——

Má ơi! Xương cốt của nàng, chân của nàng … Cứu mạng a!

Sáng sớm hôm sau, nàng một đôi mắt như mắt gấu mèo xuất hiện ở đại sảnh.

“Buổi sớm tốt lành, nương.”

“Sớm.” Trương bà bà che miệng cười trộm.

Vẻ tươi cười kia thật quái lạ và tà ác, Trương bà bà chắc lại đang nghĩ sai lệch

Cũng khó trách, tối hôm qua nàng kêu thê thảm như vậy, trong chốc lát cầu Tả Kinh tha thứ nàng, một lát vội vàng kêu cứu mạng, người ở bên ngoài nghe tới thật sự sẽ nghĩ đến việc kia.

“Con a~, tối hôm qua biểu hiện của con thật tốt, cần phải không ngừng cố gắng hơn.” Trương bà đối với Tả Kinh vừa trở về nói, vừa nói còn vỗ vỗ lên đầu vai hắn, giống như thực vừa lòng.

“Làm sao.” Hắn cười nói, vẻ mặt có ý tứ chỉ nhìn Phạm Dư Quỳ.

Nàng vẻ mặt nhăn nhó như gặp trở ngại. Kính nhờ, nàng bước đi còn không thẳng, bọn họ ở đàng kia nói chuyện phiếm, cũng bất quá nên đến giúp nàng một phen.

Quên đi, cầu người không bằng cầu mình, nàng hít sâu một hơi, chống đỡ thắt lưng.

“Đau quá —— thắt lưng của ta a~, đau đau đau đau đau…”

Đau quá! trong mắt của nàng hàm chứa đầy nước mắt, ở trong lòng đau mắng Tả Kinh, hắn đúng là sói khoác da cừu, tốt nhất đừng để bị nàng bắt được đuôi hắn, bằng không nhất định hắn phải đẹp mặt!

“Rất đau hay sao?” Hắn hỏi, trong lời nói còn mang theo ý cười

“Vô nghĩa.” Rất giống như gân cốt bị chặt đứt.

“Lần sau sẽ không đau như thế nữa .”

Ý tứ của hắn là còn có lần sau sao?

“A, buồn cười, lần sau ngươi tìm người khác chơi đùa với ngươi, thứ cho ta không thể phụng bồi.” Nàng thưởng hắn một cái nhìn xem thường.

“Trừ bỏ đau nhức bên ngoài, hẳn là thực thoải mái mới đúng đi?” Hắn lời nói có ý tứ.

Phạm Dư Quỳ uống trà, một đôi mắt to linh hoạt thẳng tắp nhìn Tả Kinh, xác thực bỏ qua một bên không nói về chuyện đau nhức, sau khi bị hắn lộng hành như vậy, thật sự còn cử động thoải mái, nhưng nếu nàng thừa nhận, coi như hết!

“Đúng, đúng vậy! A Mĩ, hẳn là… Là… Thực thư thái, thoải mái, loại sự tình này… Không phải là có chuyện đau như vậy thôi —— hơn nữa Đông Hùng không tìm con, thì tìm ai đây?” Trương bà bà mặt đỏ bừng, nói được đứt quãng.

Chết tiệt, Trương bà bà có phải hay không là đang hiểu lầm Là đang nói nàng đóng cửa phòng làm việc kia sao?

Xem ánh mắt lóe ra của bà bà, mặt đỏ nhìn rất khả nghi … Ân, nhất định đúng là như vậy rồi!

Ý tứ kia của bà bà là làm việc kia hẳn là thực thoải mái?!

Phạm Dư Quỳ dùng sức khụ mạnh, che dấu vẻ mặt xấu hổ, cười gượng nói: “Đúng, đúng vậy, nương, kỳ thật là thực thoải mái.” Lão thiên gia, đây là cái đối thoại gì? Hai má của nàng giờ phút này nhất định bị thiêu hồng, chắc chỉ kém hơn bị nước nóng làm bỏng một chút đi?

Người khởi xướng là Tả Kinh lạnh lạnh nói: “Đã nói thực thoải mái thôi.”

Nhìn hắn một bộ dáng xem kịch vui, Phạm Dư Quỳ hung tợn trừng mắt nhìn hắn, một bên đối với Trương bà bà nói: “Nương, con bụng rất đói.” Ngụ ý là nàng muốn gϊếŧ người, muốn bà bà rời đi chỗ này trong chốc lát, chỉ dùng ánh mắt chém hắn thôi không đủ, nàng nghĩ đến điểm thực tế.

Bất đắc dĩ Trương bà bà nghe không hiểu. “A! Xem nương thật hồ đồ, đến, đến, đến, đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt, chúng ta đến phía sau ăn.” Lời nói ra còn phụ giúp vẻ mặt của Phạm Dư Quỳ dài thuỗn ra.

Gì? ! Nấu tốt lắm? Không lầm đi!

Phạm Dư Quỳ bị động để cho Trương bà bà kéo vào ngồi ở trên chiếc ghế, lăng ngốc nhìn bàn đầy thức ăn, nguyên bản hừng hực lửa giận dần dần biến thành tiểu hỏa, sau đó như gió lạnh không tiếng động dập tắt.

Kỳ thật nàng không đói bụng, nàng hiện tại chỉ thầm nghĩ muốn đá chết nam nhân kia a!

“Đến, mau ăn, đồ ăn đều đã sắp nguội lạnh hết cả rồi.” Trương bà bà thay nàng múc một bát cháo lớn.

“Nương, nhiều quá.” Nàng chỉ cần nhìn đã thấy no rồi.

“Này mà cũng gọi là nhiều sao? Nói không chừng hiện tại trong bụng con đã có đứa nhỏ, đương nhiên muốn ăn nhiều một chút, bổ sung thể lực a!” Trương bà bà nói chuyện đồng thời cũng múc một bát cháo khác cho Tả Kinh

“Mau ăn a!”

“A…” Nhắc tới đứa nhỏ, Phạm Dư Quỳ liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng, tự biết phản bác không có hiệu quả.

Âm thầm thở dài một hơi, nàng cố hết sức nâng bát cơm lên, tay lại cầm không nổi mà run run. Trời ạ! Bát này nặng quá đi! Căn bản là bát siêu cấp, nàng ăn hết mới có là quỷ đói.

Lại thở dài, nhìn gặp một bên Tả Kinh ba lần nâng lên hạ xuống rất nhanh giải quyết xong một bát, mà nàng… Aiz, bà bà còn cho thêm rau xanh vào bát cháo của nàng, rau xanh kia hoàn toàn che đậy cháo ở dưới, cạnh bát còn chảy ra chút nước, nhìn đã không có khẩu vị. Nàng không hề muốn ăn, liền đặt bát xuống.

“Nương, bên ngoài trời mưa .”

Tả Kinh nhìn nhìn ngoài cửa sổ nói.

“Phải không? Vừa rồi mặt trời rất chói chang cơ mà, sao lập tức trời lại mưa được, các con cứ ăn đi, ta đi rút quần áo vào.” Trương bà bà đặt bát cháo xuống, rồi đi ra ngoài.

Trương bà bà chân trước mới bước ra khỏi cửa, Tả Kinh lấy bát cháo ở trước mặt nàng, nhanh chóng ăn.

Thêm Bình Luận