Mỗi khi nàng có phiền não sẽ tới chỗ này, đem những suy nghĩ rối rắm trở lại trật tự rõ ràng.
Gió thổi qua bên tai, nàng cúi đầu nhìn xuống phía dưới vực sâu không thấy đáy
Nếu từ nơi này nhảy xuống, có thể hay không sẽ trở lại thế kỷ hai mươi mốt?
Nàng lại lên phía trước vài bước, đánh giá tính toán khả năng, nếu không… Nhất định phải chết.
Ý niệm này chợt lóe lên ở trong đầu, nàng hai tay ôm toàn thân co rụt người lại, nghĩ ——
Mấy ngày nay nàng giống như người bị thôi miên, không ngừng quan sát đến nhất cử nhất động của Tả Kinh, thường thường nhìn nhìn, ngây ngốc thưởng thức dung mạo tuyệt mỹ của hắn.
Có đôi khi, ái mộ trong lòng không cẩn thận phát ra tiếng khen ngợi.
Ta thích ngươi.
Trong tai quanh quẩn câu nói kia, nàng than nhẹ một tiếng, hai tay vỗ vỗ đầu, không thể tin được đó là nàng nói, nhưng là sự thật xảy ra trước mắt, nàng xác thực đã nói câu đó a!
Ta thích ngươi.
Câm mồm!
Không được, còn như vậy nữa, nàng sẽ luyến tiếc không rời đi được.
Nàng phải đi về, trước khi còn chưa yêu thương hắn, nàng phải nhanh chóng quay lại thế kỷ hai mươi mốt
Chân lại tiến lên thêm một bước, nhìn đáy vực tối đen như mực.
Lại từng bước, nàng liền ngã xuống …
“Ngươi muốn làm gì?” Tả Kinh chặn ngang ôm lấy nàng, tức giận hỏi.
Nàng hoàn hồn, hoảng hốt nở nụ cười. “Không có.”
Hắn không tin. “Ngươi mới vừa rồi rõ ràng muốn đi thẳng về phía trước.” Nếu không phải hắn đúng lúc ôm lấy nàng, nàng sẽ ngã xuống !
Nàng vẫn là lắc đầu. “Không có a!” Vẻ mặt vô tội.
“Ngã xuống sẽ chết đó.” Hắn vẻ mặt tối tăm nói.
“Ta biết a~.” Nàng thực tự nhiên ôm lấy cổ hắn, suy tư nghĩ từ khi nào động tác này đã trở nên tự nhiên như thế?
“Đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi đứng ở chỗ này nữa.” Mới vừa rồi tim của hắn thiếu chút nữa ngừng đập
“Được.” Nàng an ổn bị hắn ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi được cỗ hương vị quen thuộc kia
Lập tức, thế kỷ hai mươi mốt trở nên thực xa xôi, nàng bắt đầu hoài nghi chính mình thật sự có thể rời đi nơi này hay không, một ngày mà không có hắn …
********
Ngoài cửa sổ từng hạt mưa rơi xuống, giọt mưa đánh vào trong mái hiên, phát ra tiếng vang tích táp, Phạm Dư Quỳ nằm ở trên giường nặng nề ngủ, gương mặt có chút đăm chiêu
Nàng nói dối! Nàng rõ ràng muốn nhảy xuống sườn núi.
Tư thái kia của nàng kiên quyết không giống như đang nói cười, bộ dáng bình tĩnh kia càng làm cho hắn sợ hãi, giống như rất rõ ràng bản thân nàng đang muốn làm cái gì.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sợ hãi run run, trên mặt hắn sự hoảng hốt chợt lóe lên rồi biến mất, giống như nàng không thuộc về nơi này, tùy thời cơ sẽ rời đi, vĩnh viễn đi ra khỏi cuộc đời hắn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, sốt ruột nghĩ muốn xác nhận sự tồn tại của nàng, muốn hỏi nàng vì sao có ý niệm rời bỏ cuộc sống ở trong đầu…
Có một lần kinh nghiệm, lần thứ hai liền trở nên thực dễ dàng, hắn nội tâm không hề giãy giụa hôn nàng, hai thân thể dính sát vào nhau, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nàng.
Hắn quá để ý nàng, một cỗ để ý đã quá sâu sắc nằm ngoài phạm vi khống chế của hắn
Trong lúc ngủ mơ, nàng lẩm bẩm một tiếng, vươn tay ôm lấy hắn; hắn cả kinh, muốn thối lui, nhưng môi như cánh hoa lại bị nàng mở miệng cắn cắn.
“Tả Kinh…” môi nàng dán vào môi hắn nỉ non.
Nàng ở trong mộng gọi tên của hắn, điều này có phải là đại biểu cho nàng có để ý hắn?
Hắn rút thân về, đi đến bên cửa sổ, màu xanh của cây cối tràn ngập toàn bộ trong rừng, trong màn đêm tối đen, lộ ra hơi thở lạnh như băng.
Nàng thường xuyên nhìn hắn, hắn biết bởi vì hắn cũng thường xuyên như thế.
Chậm rãi, hắn bắt đầu hiểu nàng.
Khi nàng có những vấn đề muốn hỏi, nàng có thói quen nhíu mày, coi như có rất nhiều vấn đề nan giải; khi cao hứng nàng sẽ cười ha ha, hoàn toàn không thể hiện một bộ dáng rụt rè; thẹn thùng, khi nàng mặt đỏ bừng, là phi thường muốn thoát khỏi tình huống ngượng ngùng, hoặc là chân tay luống cuống nói năng lung tung
Nhớ tới tất cả thái độ, bộ dáng của nàng, môi mỏng của Tả Kinh nở một nụ cười, cúi đầu nặng nề phát ra tiếng thở dài.
Hắn cũng không cho rằng chính mình thích cười, trên thực tế đã từ lâu rồi hắn không cười ra tiếng, nhưng là mấy ngày nay hắn liên tục xúc động cười, cười đến không hiểu vì sao mình cười.
Mưa to đánh vào trong phòng tạo ra âm thanh thùng thùng rung động, hắn đóng cửa sổ gỗ lại để cho gió không tạt được nước mưa vào trong phòng.
“Tả Kinh, ngươi ở đâu ?” Nàng ngồi dậy vẫn còn buồn ngủ, nhìn bốn phía tối đen như mực, vươn tay sờ soạng.
Hắn không trả lời, không tiếng động ngồi ở mép giường, lau đi mồ hôi trên trán nàng.
Bàn tay ấm áp đặt trên trán trấn an bất an trong tâm của nàng. “Ngươi nửa đêm không ngủ còn làm gì?”
“Nhìn ngươi.” Hắn chỉ nói hai chữ này .
Trong bóng đêm, nàng thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy tiếng mưa to.
Thanh âm kia giống bài hát ru con, đi vào trong lòng của nàng, nàng nắm bàn tay Tả Kinh, mờ mịt nhắm mắt lại. “Ngươi ngủ không được?”
“Đúng.”
Nàng co rụt lại vào góc trong, xốc chăn lên, kéo hắn. “Giường này rất lớn, ngươi đi lên cùng nhau ngủ đi.” Nói xong, cơn buồn ngủ bỗng bay mất không còn dấu vết
“Trời ạ” nàng còn nói những lời ngu xuẩn này, hắn nhất định sẽ cho rằng nàng là nữ nhân không đứng đắn. Phạm Dư Quỳ hắng giọng, lên tiếng muốn giải thích. “Ta muốn nói—— “
“Được.” Hắn cởi bỏ ngoại sam ra, lên giường.
Một chữ cuối cùng, bị câu trả lời “Được”của hắn đánh quay trở lại trong bụng.
Nàng không có nghe sai đi! Hắn khẽ nhếch miệng, động tác cởi giày ngồi lên trên giường làm rất nhanh.
“Ngươi không ngủ sao?” Hắn hỏi.
Nàng có thể cảm giác được tai của mình đang đỏ lên, may mà trong phòng tối làm cho người ta nhìn không thấy. “Ngủ, đương nhiên muốn ngủ.” Nói xong, nàng vội vàng nằm xuống, đem mặt vùi vào bên trong chăn.
Hắn chống đầu, ở bên cạnh nàng nằm xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười. “Không khí bên trong so sánh được với ở ngoài không?”
“Không tốt, đều là carbon dioxide.(*)” Nàng kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt to đen lúng liếng .
(*carbon dioxide:CO2 Là lượng khí thải ra môi trường)
Vốn nghĩ nhìn lén hắn, nhưng tròng mắt vừa mới đảo liền đã bị che lại.
Hắn sau khi vươn tay kéo một góc chăn của nàng, liền xoay người nằm xuống.
Nguyên bản coi như giường gỗ đang rộng rãi, sau khi Tả Kinh nằm xuống có hơi chật, đầu vai hai người chạm vào nhau, nhiệt khí xuyên thấu qua vải dệt truyền lại cho lẫn nhau.
“Ta vốn định sửa lại gian phòng nhỏ, bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn mở miệng đánh vỡ yên lặng. “Nhưng ý tưởng này là ngay từ đầu không thể thực hiện được.” Như bây giờ rất tốt.
“Cho dù là vì cái gì, bà bà chắc chắn không đồng ý cho chúng ta phân phòng ngủ.” Cho tới bây giờ, Trương bà bà vẫn giữ chủ ý trong lòng.
Có nhiều lúc nàng bất đắc dĩ hai mắt trợn trắng, đối mặt với ánh mắt tràn ngập hy vọng của Trương bà bà, nàng liền hận không thể giống như gà mái đẻ trứng, sinh ra đứa con trai cho lão bà bà vui đùa chăm bẵm.
Bây giờ nàng rốt cục hiểu được áp lực mà A Mĩ gánh lớn đến như thế nào. “Ngươi thử nói xem, bà bà có thể hay không, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, đứng ở cửa nghe trộm chúng ta có hay không cố gắng sinh đứa nhỏ?”
“Hôm nay không có.”
“Ý của ngươi là ——” nàng tay nhỏ bé chỉ vào cửa gỗ, không thể tin trừng lớn mắt.
Hắn gật đầu, con ngươi đen thâm thúy lóe lưu quang.
“Không thể nào? !” Nàng ôm đầu, vẻ mặt ỉu xìu.
Hắn lại lần nữa gật đầu, nở nụ cười. “Rất phiền não phải không?”