Chương 22
- Diệu Anh này, tan học đi biển? – Yến Nguyên nói chuyện với Diệu Anh y thể chỉ có hai người ở đây.
- Ok! Xả hơi một tí! – Diệu Anh bắt đầu lấy điện thoại ra nghe nhạc để đốt thời gian.
- Hình như hai người rất hợp nhau?! – Bảo Khánh lại gợi chuyện.
- Ừ! Một tí! – Diệu Anh vừa gắn tai phone vừa trả lời.
- Nói thật là hai người còn đẹp hơn “ Miss Teen” trường này đấy!
- Vậy à? Cô ta là ai? – Yến Nguyên.
- Là Thanh Thúy! Khá là dễ thương, hoạt bát lại học giỏi!
- Tên hay nhỉ? Nhưng không có hứng thú! – Yến Nguyên nhướng mài bất cần.
- Mà hai người không có hứng thú với nam giới à? Ở trước mặt hai người đẹp trai như bọn này mà chẳng có thái độ gì cả? Kỳ lạ!?
- Đẹp trai? – Yến Nguyên.
- Tất nhiên! Hai chúng tôi là “ Hot Boy” của trường này từ khi đi học đến giờ đấy nha! – Bảo Khánh.
- Trong mắt lũ tầm thường thì là vậy! – Yến Nguyên nói một câu lạnh rờn.
Nghe Yến Nguyên nói, Bảo Khánh mắt trợn ngược. Lần đầu có người dám nói cậu nhu vậy. Còn Nam Phong thì mở trừng trừng mắt nhìn tấm lưng của Yến Nguyên. Cô gái này quả thật khiến người khác tức điên lên mà.
- Vậy nếu chúng tôi nói, chỉ cần một câu nói của một trong hai chúng tôi thì còn gái trường này sẵn sàng liều mạng, cậu tin không? – Nam Phong “ dập lửa” rồi hỏi ngược lại Yến Nguyên.
- Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú tìm hiểu! – Yến Nguyên cười nhạt.
Nam Phong trừng mắt đầy phẫn nộ. Cô là người đầu tiên nói chuyện với anh bằng cái giọng điệu đó.
Bên trong phòng hiệu trưởng, không khí “ u ám” tiếp tục được duy trì cho đến khi chuông bắt đầu lễ khai giảng vang lên. Nam Phong và Bảo Khánh thay vì ra dự lễ thì lại đứng phắt dậy trở về lớp.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Yến Nguyên và Diệu Anh. Cả hai cùng nghe nhạc, thỉnh thoảng nói chuyện rồi cười đùa với nhau vài câu cho đến khi buổi lễ kết thúc, hiệu trưởng Minh đích thân đến đưa Yến Nguyên và Diệu Anh lên lớp.
[…]
Năm nay lớp 11a3 được cô giáo nổi tiếng là dễ thương và hiền thục nhất trường làm giáo viên chủ nhiệm, tên của cô là My. Năm trước, cô làm giáo viên dạy Văn và gây được 100% thiện cảm của học sinh nên năm nay, khi cô vừa bước vào là cái lớp nhiều “ quý tử” nhất trường đã im re, ngoan ngoãn chào cô.
- Chào các em, mời các em ngồi! – Giọng nói như chim vàng anh này của cô My không biết đã khiến bao nhiêu nam sinh mê mệt. Vì cô My chỉ mới có 22 tuổi nên còn sức hút lắm à nha.
- Ban cán sự năm ngoái đâu nào?
Cô giáo lên tiếng hỏi, ngay lập tức 5 học sinh đứng dậy, trong đó có cả Thanh Thúy và Yến Vy.
- Ai là lớp trưởng?
- Dạ, là em thưa cô! – Thanh Thúy lễ phép cúi đầu.
Tiếp theo sau đó, cô My lần lượt điểm danh hết tất cả các chức danh còn lại, Yến Vy là lớp phó, bao gồm cả Tổ trưởng và cả lớp thống nhất giữ nguyên đội hình của năm cũ
Xong xuôi hết mọi việc cũng là lúc hiệu trưởng Minh cùng Yến Nguyên và Diệu Anh lên đến. Hiệu trưởng gọi cô My ra ngoài, thì thầm to nhỏ gì đó làm khơi dậy tò mò của mấy học sinh trong lớp, có cả Thanh Thúy nhưng ngoại trừ Nam Phong, Bảo Khánh và cô em “ nết na” Yến Vy.
Cô My trở lại lớp, mặt niềm nở đứng trên bục giảng, nói:
- Năm nay lớp chúng ta sẽ có thêm hai học sinh mới. Và là tin vui cho các bạn nam là hai nữ sinh, lại vô cùng xinh đẹp. Mời thầy và hai em vào. – Cô My nói xong thì ra dấu, mời ba người ngoài cửa bước vào.
5s…
10s…
15s…
Gần 1 phút trôi qua, cả lớp đều sững người, bao gồm cả Bảo Khánh, Thanh Thúy và Yến Vy, tất nhiên không có Nam Phong rồi.
Hai cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt họ dường như có vẻ đẹp khác nhau. Một người thì ấm áp diệu dàng, người còn lại thì lạnh lùng cao quý. Nhưng nói chung đẹp là được rồi.
Tuy lúc nãy Bảo Khánh đã có gặp qua nhưng lúc nãy thì Diệu Anh không cười như bây giờ. Cười rất tươi lại còn dễ thương nữa chứ, đúng là dễ bị bệnh tim mà.
Thanh Thúy thì giật mình, mắt muốn rớt ra ngoài. Là con nhỏ, à không, là cô ấy. Xém xíu nữa thì đắt tội, sao giờ lại gặp mặt không biết, chết tiệt.
Yến Vy cũng há hốc cả mồm. Mà sở dĩ Yến Vy giật mình là trước giờ nhỏ chưa nhìn kĩ Yến Nguyên, hơn nữa lại trong đồng phục học sinh nữa chứ. Phải công nhận là đẹp thật.
Nam Phong thì vẫn giữ vẻ mặt “ nước đá mùa đông” nhưng trong lòng lại gợi lên nhiều niềm hứng thú. Như đã nói, anh hứng thú với vẻ lạnh lùng bất cần của Yến Nguyên.
- Chào các em! Đây là hai học sinh mới. Các bạn ấy không phải học sinh chuyển trường. Mong các em hòa đồng với hai bạn.
Hiệu trưởng Minh đích thân giới thiệu Yến Nguyên và Diệu Anh. Như thế càng khiến sự tò mò của học sinh trong lớp trở nên cao trào.
- Bây giờ thầy có việc đi trước! Các em cứ tự nhiên! Chào các em! – Hiệu trưởng nói rồi cũng rời đi.
- Các em có thể giới thiệu về bản thân! – Cô My cười hiền hậu nói với Yến Nguyên và Diệu Anh.
- Chào! Tên của mình là Diệu Anh, Mai Diệu Anh. Rất vui được làm quen! – Diệu Anh nói ngắn gọn nhưng rồi cũng cười một nụ cười “ đốt tim” người khác.
- Yến Nguyên, Nguyễn Hoàng Yến Nguyên. – Yến Nguyên lạnh lùng, giọng trong trẻo nhưng lại dứt khoát.
Câu giới thiệu của Yến Nguyên kết thúc cũng là lúc “ dư luận” lại dấy lên, trong đó có cả My dễ thương.
Một cánh tay chợt giơ lên.
- Mời em, em có ý kiến gì à?
- Vâng! Em muốn hỏi bạn Yến Nguyên một câu, có được không cô? – Nhỏ này tên Mỹ Ngọc, người chung hội chung thuyền với Yến Vy nhưng lại mờ mắt hâm mộ Thanh Thúy.
- Em có ý kiến gì không Yến Nguyên?
Mọi người chú ý nhìn cô. Từ lúc bước vào cánh cửa lớp đến giờ, ánh mắt cô vẫn lạnh lùng đáp lại sự tò mò đầy soi mói từ ánh mắt Nam Phong. Điều đó khiến sự âm lãnh lấn át cả vẻ xinh đẹp trên gương mặt Yến Nguyên. Đó cũng là lý do mà cô My mới hỏi ý kiến cô trước khi “ hành động”. ( Cô giáo cũng bị dọa cho sợ luôn! Chị Nguyên ghê quá! ~_~)
- Cứ hỏi! – Yến Nguyên hồi đáp.
- Bạn và Yến Vy có quan hệ chị em à? Sao lại chung họ? Thậm chí cả chữ lót? – Mỹ Ngọc trong lòng cười thầm khi đặt câu hỏi. Vốn dĩ nhỏ nghe lời của Yến Vy nên mới có gan làm vậy.
- Cô ta…* Chỉ Yến Vy*… Là con của công cụ làm ấm giường cho ba tôi!
Đoàng!
Đầu của tập thể 23 học sinh lớp 11a3 như bị thiên lôi đánh trúng, Nam Phong thì cười thầm với phát ngôn của Yến Nguyên. Cả lớp sốc toàn tập.
Yến Vy định cho Yến Nguyên “ cứng họng” nhưng không ngờ cô lại nói ra những lời cay độc như thế. Nhớ lúc sáng, cô phải bắt taxi đi học vì Yến Nguyên không cho tài xế chở nhỏ đi. Giờ trả thù bất thành mà còn bị bẻ mặt.
- E… Em có… nó… nói hơi quá… quá không Yến Nguyên?! – Cô My lạnh xương sống, đầu còn tua đi tua lại câu nói vừa nãy của Yến Nguyên.