Dù sao thì Vương Tự Bảo cũng không phải là chủ nhà thật, nên không thể lập tức đồng ý yêu cầu của mọi người.
Lữ Hàm ấp úng định nói, nhưng lại nghĩ tới những người muốn bẻ cành mai hơi nhiều nên không tiện đưa ra quyết định.
Giữa lúc đó thì họ nghe được tiếng "Được" của những nam nhân bên kia rừng mai, âm thanh đối thơ, tiếng đàn vui tai cũng mơ hồ bên tai.
Sau khi nghe thấy thì khóe miệng Lữ Hàm hơi nhếch lên, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Cô bé chầm chậm đi vào giữa đám người, vui vẻ nói lớn: "Bên kia rừng mai, các huynh trưởng của ta đã chuẩn bị trò đầu hồ* để các nam tử tỷ thí. Người thua cuộc phải rút quẻ và biểu diễn tiết mục theo yêu cầu trên quẻ."
(*) Đầu hồ: Ném cái phi tiêu vào miệng bình.Nhìn thấy mọi người đều chú ý đến lời nói của mình, Lữ Hàm đắc ý nhìn sang Vương Tự Bảo.
Cô thầm nghĩ: Ngươi không phải là người của nhà chúng ta, dựa vào đâu mà lúc nào cũng tự cho mình là gia chủ.
Vương Tự Bảo không vui trước ánh mắt của Lữ Hàm, nhưng lại không nói nên lời vì câu nói tiếp theo của cô bé.
"Lát nữa chúng ta qua bên đó xem bọn họ chơi thế nào không?" Thấy mọi người tỏ ra do dự, cô lại hăng hái: "Ở Lữ gia, nam nữ đều cùng chơi với nhau. Hôm nay mời mọi người đến Lữ gia, chúng ta còn muốn để mọi người hiểu thêm những tập tục có từ nghìn năm về trước."
Đối với những quý nữ này mà nói, họ chắc chắn hiểu biết hơn thường dân rất nhiều. Nhưng thật sự không ai biết về những tập tục có từ nghìn năm về trước. Cho nên, nghe Lữ Hàm nói như vậy thì mọi người đều bắt đầu nóng lòng muốn thử.
Nếu là sự sắp xếp của gia chủ thì bọn họ sẽ đi xem thử nam nhân giải trí như thế nào, thậm chí cùng chơi với nam nhân theo lời mời của gia chủ, cho dù sẽ bị người khác đàm tiếu thì người bị nói cũng nên là Lữ gia.
Bọn họ đều đã nghe nói hôm nay ngoại trừ Thái tử và một số vị Hoàng tử thì còn có rất nhiều những thiếu niên anh tuấn. Đặc biệt, mỹ nam tử đã từng nổi tiếng nhất Ung Đô Tạ Huyền và mỹ nam tử nổi tiếng nhất hiện giờ Vương Dụ Tuần đều đến đây.
Thường họ khó mà chạm mặt hai vị mỹ nam này được một lần, nên lần này xem như có thể được nhìn đã con mắt rồi.
Trong chốc lát họ đã bị sắc đẹp làm mê muội tâm trí, hoàn toàn quên đi Vương Tự Bảo mới là người đại diện cho gia chủ.
Vì nghe nói Hạ Thần Dục cũng được mời, Trịnh Tương Quân còn đang đau khổ vì không thể nào được gặp hắn một lần sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ? Cho nên, chưa đợi Vương Tự Bảo lên tiếng, Trịnh Tương Quân đã nóng lòng đi theo mọi người đến phía bên kia rừng mai.
Thấy Vương Tự Bảo vẫn đứng ở chỗ cũ không đi, Thành Uyển kéo tay áo Vương Tự Bảo. Nàng nhỏ giọng hỏi: "Bảo Muội, muội không đi à?"
Vương Tự Bảo lắc đầu nói: "Ta thấy không thoải mái, không muốn đi."
Rốt cuộc Lữ Hàm muốn náo loạn đến mức nào đây?
Rõ ràng thưởng hoa mai xong thì nên quay về đình đài trước mặt vừa ăn thịt quay vừa chơi đánh trống chuyền hoa, uống rượu biểu diễn mới đúng, phải đợi đến chiều thì mới là lúc chơi ném bình, đá cầu.
Lữ Hàm đột nhiên nhảy ra tự cho mình là gia chủ, rõ ràng vô cùng ghét cô.
Nhưng chuyện này bắt đầu từ lúc nào?
Vương Tự Bảo suy nghĩ.
Chắc chắn không phải là mấy ngày trước. Bởi vì mặc dù lúc đó cô bé rất tò mò về mình nhưng không có lòng thù địch.
Vậy sự thù địch này bắt đầu từ lúc nào chứ?
Trí nhớ của Vương Tự Bảo quả thật đáng kinh ngạc. Cô nghĩ một hồi thì nhớ ra sáng sớm hôm nay, sau khi Lâm Khê rời đi thì cô đã nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Lữ Nhân và Lữ Hàm.
Sáng sớm, Lâm Khê, biểu hiện kỳ lạ.
Điều gì có thể khiến một người nảy sinh ý thù địch với một người khác?
Nếu không phải là gϊếŧ phụ thân gϊếŧ mẫu thân thì chính là cướp vợ.
Nhưng nếu là sự thù địch của nữ nhân?
Vậy thì chỉ có một khả năng chính là do nam nhân.
Nam nhân? Người xuất hiện vào sáng nay cũng chỉ có Lâm Khê.
Nghĩ đến đây thì Vương Tự Bảo cười lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên. Kẻ nào dám nhớ nhung nam nhân của cô chỉ có một con đường chết. Nhưng Lữ Hàm là điệt nhi của sư phụ mình nên cô sẽ chừa cho đối phương một con đường sống. Nhưng cũng chỉ có một mà thôi.
Nếu người đó còn muốn tự tìm cái chết thì đừng trách cô không khách sáo. Cô không những sẽ giúp đào mồ mà còn chôn cả đối phương.
Thành Uyển thấy Vương Tự Bảo không hứng thú mấy, bản thân cũng không thuộc kiểu người nhất định phải đi, nên định ở lại cùng với Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cảm kích nhìn Thành Uyển.
Cô nương này còn được lòng cô hơn cả Trịnh Tương Quân.
Cho nên cô tạm gác nỗi buồn qua một bên, định dẫn Thành Uyển đến hòn non bộ để nhìn lén.
Hòn non bộ trong lời nói của Vương Tự Bảo cách rừng mai không xa, ở đó có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Có thể do mọi người chơi quá hăng say nên âm thanh của họ kích động hơn bình thường rất nhiều, Vương Tự Bảo có thể nghe được mang máng.
Chẳng qua chỉ là mọi người cùng nhau hò hét. Nhất là khi nhìn thấy một đám tiểu thư quý tộc tụm năm tụm ba đi ra khỏi rừng mai, đứng ở cạnh nhìn bọn họ tỷ thí, tiếng reo hò, la hét lại vang lên không ngừng. Thậm chí còn có cả tiếng ai đó huýt sáo.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Lữ Hàm: "Đại ca, Nhị đường ca, Tam đường ca, ta dẫn các tiểu thư đến đây rồi, không biết mọi người có dám tỷ thí với bọn ta không?"
"Có gì mà không dám chứ? Muội quá xem thường bọn ta rồi. Đúng không?" Người đang nói là Đại ca của Lữ Hàm – Lữ Anh Thụy.
"Đúng vậy." Các công tử đều cao giọng đáp ứng.
"Nhưng chúng ta không thể tỷ thí theo cách này được?" Lữ Hàm ngẩng đầu nhìn Đại ca của mình, đồng thời không ngừng tìm kiếm hình bóng của Lâm Khê.
"Vậy tiểu muội, muội muốn so tài như thế nào?" Muội muội của mình thật giỏi!
Hôm qua hắn còn muốn đề nghị với Vương Tự Bảo để nam và nữ cùng chơi và tỷ thí với nhau, nhưng còn chưa kịp đề nghị thì đã bị bá phụ của mình từ chối.
Ông nói rằng khách nam chơi thì không cần quá tuân thủ quy củ, nhưng khách nữ không thể chơi quá nhiệt tình, mọi thứ đều sắp xếp theo ý của Bảo Quận chúa.
Thật nhàm chán!
Hắn thầm oán thán nhưng tạm thời còn có việc phải cần đến người ta, nên chỉ đành chép miệng, không nói thêm lời nào.
Hắn còn cho rằng những quý nữ Ung Đô này ai cũng đều rất dè dặt cơ? Không phải tiểu muội chỉ cần mời thì những người này đều đến hết sao?
Có chuyện gì là không được cơ chứ? Khi các huynh đệ tỷ muội bọn họ và những đại thế gia qua lại với nhau, không phải nam nữ đều có mặt cùng chơi đùa sao?
Chỉ mới qua vài triều đại mà mọi người đã trở nên cổ hủ vậy rồi?
Lữ Hàm tìm kiếm một hồi lâu cũng không thấy Lâm Khê đâu cả, tâm trạng không được vui lắm, nhưng đảo mắt lại thấy rất nhiều công tử nhìn mình với vẻ kinh ngạc thì lòng hư vinh lại trỗi dậy.
Cô nàng hắng giọng nói: "Khoảng cách đầu hồ của nữ nhân chúng ta phải gần hơn nam nhân các huynh một nửa mới được. Thế nào, còn dám so tài không?" Lữ Hàm nói xong thì nhìn mọi người khıêυ khí©h.
Lữ Anh Thụy không trả lời ngay mà nhìn sang mọi người.
Cuối cùng hắn chắp tay về phía Thái tử Hạ Lập Hiên nói: "Xin mời Thái tử điện hạ cho ý kiến ạ?"
Hãy vào truyenhdt.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hạ Lập Hiên hơi mỉm cười nói: "Chuyện này có gì khó. Duyệt!"
"Vậy Thái tử điện hạ có thể cho chúng thϊếp thêm một vài quẻ không?" Có một nữ nhân mạnh dạn hỏi Hạ Lập Hiên.
Lữ Hàm không vui.
Rõ ràng cô ta đang cướp đất diễn của mình!
Hạ Lập Hiên hỏi vài vị hoàng tử còn lại: "Các hoàng đệ cảm thấy thế nào?"
Các vị hoàng tử đang vô cùng hưng phấn, làm sao có thể không đồng ý?
Cho nên sau khi thảo luận một hồi, cuối cùng họ đồng ý cho chuẩn bị thêm hai quẻ, tương đương với việc mỗi lần nam nhân ném mười quẻ, nữ nhân ném mười hai quẻ.
Hai bên đối đầu, rút quẻ để quyết định ứng viên tỷ thí.
Bên thua thì phải rút quẻ và biểu diễn tiết mục dựa trên yêu cầu được ghi trên quẻ.
Mọi người đều cảm thấy tỷ thí như vậy rất mới mẻ, cho nên đều hăm hở bắt đầu.
Lúc mới bắt đầu, các nữ nhân còn hơi ngượng ngùng. Đợi sau khi những người trước đó đã chơi rất hăng hái, thì những người ở lượt sau cũng cởi mở hơn.
Do yêu cầu so tài khá hợp lý, cho nên hai bên đều có thắng có thua.
Bên thua đành phải rút quẻ biểu diễn tiết mục theo quy định ban đầu.
Nếu gặp trúng sở trường của mình thì may mắn rồi. Nhưng nếu gặp phải điểm yếu của mình vậy thì tiết mục biểu diễn sẽ vô cùng buồn cười.
Do vậy, mọi người đều cực kỳ vui vẻ.
Lại nói về bên Vương Tự Bảo.
Cô bé và Thành Uyển còn chưa đi đến hòn non bộ thì ở đằng xa đã thấy hai nam tử một lớn một nhỏ, một cao một gầy lướt qua.
Đến khi người này sắp đến gần thì Thành Uyển lập tức bị dung mạo anh tuấn của hai người họ thu hút.
Trong đó, nam tử cao mặc áo bào trắng, bên ngoài cột áo choàng đen lông cáo. Ngoại hình hắn rất đẹp, thân hình cao ráo như thần tiên trong tranh, phong độ thanh thoát.
Còn nam tử gầy thì là một cậu bé chưa trưởng thành.
Cậu bé mặc một áo bông dài màu đỏ sẫm viền trắng, bên ngoài khoác áo choàng trắng làm từ lông cáo. Khuôn mặt vô cùng tinh xảo, dáng vóc anh tuấn như chi lan ngọc thụ*, khí thế bất phàm.
(*) Chi lan ngọc thụ: Được thắp sáng bởi hoa lan và ngọc bích, chỉ người ưu tú, có tương lai xán lạn.Hai người đi rất nhanh như là đang chạy trốn cái gì đó?
"Tam ca, Lâm Khê." Khóe miệng Vương Tự Bảo hơi nhếch lên, hiển nhiên nhìn thấy hai người ở đây thì tâm trạng của cô khá vui vẻ.
"Bảo Muội." Nhìn thấy Vương Tự Bảo ở đây thì hai người cũng mừng rỡ.
Vương Tự Bảo đứng thẳng người đợi hai người họ đi qua chỗ cô.
Cho dù có người khác hay không thì Lâm Khê vẫn thích làm theo ý mình, vô cùng phóng khoáng.
Cho nên cậu bước nhanh tới trước mặt Vương Tự Bảo, nắm lấy tay Vương Tự Bảo rồi xoa trán cô. Cậu thấy người Vương Tự Bảo rất ấm áp thì mới yên tâm.
Cậu cúi đầu nhìn con chồn được Vương Tự Bảo ôm trong tay, lòng ghen tị nổi lên. Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cậu đã nhấc con chồn lên, không nhìn lấy một cái mà vứt ra đằng sau.
"Quyển Thư, đem nó nhốt vào l*иg đi."
"Hả?"
"Hả?"
Vương Tự Bảo và Thành Uyển dường như lên tiếng cùng lúc.
Con chồn nhỏ kia điều chỉnh lại tư thế trong trong không trung, cuối cùng vững vàng rơi xuống tay Quyển Thư.
Chồn nhỏ nhe răng, vung vẩy móng trước tỏ ý phản đối.
Nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Khê đảo qua, nó liền ỉu xìu.
Được thôi, nó nhận thua!
Vương Tự Bảo muốn đoạt lại con chồn nhưng Lâm Khê lại nhanh hơn một bước, nắm lấy hai tay cô.
Cậu ghen tị nói: "Lúc ta ở đây, không cho phép muội và nó quá thân mật."
Vương Tự Bảo nghe xong thì kinh ngạc.
Dù là ai Lâm Khê cũng sẽ ghen sao?