Chương 59: Kết thúc

Vương Tự Bảo xoa tay, không biết rằng thực ra trong người tiểu phu quân nhà mình là người có thiên phú trung khuyển*. Rất nhiều chuyện cô chưa kịp thực hiện thì cậu cũng đã tự động giải quyết thay cô rồi.

(*) Trung khuyển: Trung thành với đối phương, rất nuông chiều người yêu.

Có lúc Vương Tự Bảo sẽ cảm thấy hơi hơi thất vọng, bản thân đã chuẩn bị nhiều kỹ năng khống chế phu quân như vậy, thế mà lại không có đất dụng võ gì cả.

Đương nhiên thời gian vui vẻ vẫn chiếm đa số.

Hôn sự của Vương Tự Bảo và Lâm Khê xem như đã bước đầu đạt được nhận thức chung.

Dẫu sao trên người cũng có vết thương, nên sau đó Vương Tự Bảo ngủ một giấc trong tẩm điện, nghỉ ngơi đợi tham gia tiệc mừng thọ buổi chiều.

Đợi sau khi cô tỉnh ngủ, cung nữ Lâm Tuyền mới được phái tới chăm sóc Vương Tự Bảo vừa hầu hạ cô rửa mặt, vừa len lén nói cho cô biết tin tức mới nhất vừa lấy được.

Nghe nói trong quá trình ngắm hoa dạo hồ buổi chiều, có vài quý nữ đều bị mất đồ vật tùy thân.

Sau khi nghe cung nhân bẩm báo tin tức này, Đức phi - mẫu phi của Tứ Hoàng tử, đồng thời là người phụ trách tiệc thưởng hoa lần này, vô cùng khϊếp sợ.

Hôm nay là ngày chọn vương phi cho con trai, sao bà có thể chấp nhận để chuyện như vậy xảy ra?

Bà cũng không hy vọng chọn một lão bà thích trộm vặt móc túi, làm việc gì cũng bí mật lén lút vào phủ con trai mình.

Vì vậy Đức phi lập tức phái người bẩm báo cho Tưởng Thái hậu, Vĩnh Thịnh đế và Hoàng hậu.

Vĩnh Thịnh đế nghe xong bèn nổi trận lôi đình.

Ngày hôm nay là lễ mừng thọ của lão nương Tưởng Thái hậu nhà mình, thế mà lại có người giở trò ma mãnh, đem xúi quẩy tới cho lão nương nhà mình.

Hơn nữa hôm nay còn phải chọn trắc phi cho Thái tử và chính phi cho Tứ Hoàng tử, nếu chọn phải một người có nhân phẩm không tốt vào Đông Cung và phủ Tứ Hoàng tử thì sao?

Vì vậy, sau khi nổi cơn tam bành, Vĩnh Thịnh đế liền hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt.

Tưởng Thái hậu cũng không bởi vì xảy ra chuyện như vậy trong lễ mừng thọ hôm nay mà cảm thấy mất hứng. Ngược lại, bà còn phái tâm phúc của mình là Ngô ma ma cùng đi điều tra.

Về phía nam tử, Vĩnh Thịnh đế phái người của Ung Hình Ty* đi tra xét. Còn về phía nữ tử, Tần Hoàng hậu cũng phái nhiều tâm phúc đi trước điều tra.

(*) Cơ quan bí mật thay Hoàng đế triều Đại Ung tra án.

Từ đội hình những người điều tra này sẽ không khó nhìn ra, mấy người phía trên xem trọng chuyện này cỡ nào.

Tưởng thị đã báo chuyện của Lục Thải Hà và Tô Yên Hà cho Tưởng Thái hậu biết.

Sáng hôm nay Bảo Muội đã bị thương, buổi chiều lại còn bị người khác ác ý vu khống hãm hại. Có thể mượn cơ hội này trút giận thay Bảo Muội, Tưởng Thái hậu đương nhiên cũng rất hy vọng chuyện này có thể điều tra rõ ràng.

Về chuyện bỉ ổi có người muốn hãm hại Tô Yên Hà, Tưởng Thái hậu ở trong hậu cung đã nhiều năm cũng cảm thấy trơ trẽn.

Cuối cùng bên phía nữ tử, từ trên người Lục Thải Hà và Thái Khanh Dung - Đích tam nữ của Binh bộ Thượng thư, một ứng cử viên nặng ký cho vị trí Thái tử Trắc phi, Tứ Hoàng tử phi, lục soát ra được một số phối sức những người khác đánh mất.

Bên phía nam tử, từ trên người Tứ tôn tử Tôn Nguyên Vĩ của Vĩnh Định Công tìm được một đồ vật bên mình một quý nữ nào đó bị mất.

Cụ thể là vật gì thì không có ai biết. Thế nhưng Vương Tự Bảo mơ hồ cảm thấy, thứ tìm thấy trên người Tôn Nguyên Vĩ có lẽ là ngọc bội Tô Yên Hà đánh mất.

Ở đây còn có một việc không thể không nhắc tới, đó là Tôn Nguyên Vĩ và Thái Khanh Dung là anh em họ gần, mẫu thân của hai người là là chị em ruột.

Sau đó những người này phải chịu trừng phạt ra sao, Vương Tự Bảo cũng không quan tâm. Bất kể nói thế nào, những người này chắc chắn không còn chỗ đứng ở Ung Đô nữa. Cũng không biết con đường làm quan của người trong các gia tộc này sẽ bị ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Ở bên này, sau khi Vương Tự Bảo sửa soạn xong, Lâm Khê đã không đếm xỉa tới vết thương ở thắt lưng mà đến tìm cô từ sớm.

Có thể là bởi hôn sự của hai người đã được định xong, không có bất kỳ ngăn trở nào, nên Lâm Khê cứ như vậy nghênh ngang vào tẩm điện của cô.

Nhưng thật ra sau khi hôn ước của Vương Tự Bảo và Lâm Khê được quyết định ngoài miệng, Lâm Khê ngay lập tức lợi dụng thân phận con rể, chính thức bái kiến nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai ở Ung Từ Cung. Sau khi nhận được sự đồng ý của họ, cậu mới đi vào trong tẩm điện Vương Tự Bảo ở. Chuẩn bị bắt đầu hành trình chăm sóc tiểu thê tử tương lai của mình.

Bởi lần này cậu tới gặp Vương Tự Bảo, là tới gặp vị hôn thê của mình.

Vì vậy, sau khi nhìn thấy Vương Tự Bảo, cậu đờ đẫn không biết nên nói gì cho phải, hai tay chà xát tới lui trên vạt áo hai bên.

Lâm Khê thận trọng như bây giờ và Lâm Khê thoải mái dắt tay Vương Tự Bảo trước đó quả thật giống như hai người khác nhau.

Trông thấy cậu ngốc nghếch như vậy, Vương Tự Bảo cười khúc khích, hồn nhiên nói một câu: "Ngốc nghếch."

Lâm Khê nghe xong cũng không giận mà cười ha ha. Cậu tới gần Vương Tự Bảo, kéo bàn tay trái của cô, cưng chiều bảo: "Bảo Muội, muội thật tốt."

Rốt cuộc tại sao lại tốt? Tốt như thế nào? Lâm Khê cũng không nói rõ được, dù sao nhìn thế nào cũng đều tốt cả.

Một chút xấu hổ ban đầu giữa hai người cũng bởi câu nói này mà biến mất gần như không còn.

Dưới sự hầu hạ của Lâm Tuyền, Vương Tự Bảo thay một bộ váy màu đỏ sậm, xinh đẹp không gì sánh được.

Lâm Khê không hề cấm kỵ, ở ngay bên cạnh xem Lâm Tuyền hầu hạ Vương Tự Bảo mặc quần áo như thế nào, lén lút học theo.

Đợi sau khi học xong cậu sẽ cho toàn bộ những người hầu hạ bên cạnh Vương Tự Bảo nghỉ việc.

Sau này chỉ cần có cậu ở đó, Bảo Muội của cậu sẽ do cậu chăm sóc.

Tới thọ yến buổi chiều, Tưởng thị ngồi một mình trên liễn, hơi lộ vẻ mất mát khi nhìn hai người Vương Tự Bảo và Lâm Khê cùng ngồi ở liễn phía sau. Ba người được khiêng tới Ung Khánh Điện, nơi hoàng gia tổ chức yến hội.

Dọc theo con đường này, từ đầu đến cuối, Lâm Khê hoặc là lôi kéo tay của Vương Tự Bảo, hoặc là ôm lấy cô.

Cậu muốn thông qua những đυ.ng chạm này, giải phóng một chút niềm vui sướиɠ không cách nào kìm nén và tình cảm yêu mến dành cho Vương Tự Bảo của mình.

Vương Tự Bảo cũng không làm ra vẻ, thoải mái tiếp nhận hành động thân mật của cậu.

Thừa dịp mình và Lâm Khê còn nhỏ, có thể thân mật nhiều chút nào thì cứ thân mật nhiều chút đấy đi. Nếu đợi đến khi lớn rồi, e rằng muốn làm như vậy cũng không được.

Tính ra thì quả thật thời gian có thể thân mật quang minh chính đại như vậy cũng không nhiều.

Sau khi tới Ung Khánh Điện, Vương Tự Bảo ngẩng đầu quan sát cách bố trí ở yến hội.

Nhàn vương Hạ Diên Hách đã đến, chỗ của hắn ở vị trí thứ hai bên tay trái. Phía trên là vị trí của Thái tử đã được lập làm Trữ quân. Phía dưới là chỗ ngồi của một số hoàng tộc và các hoàng tử đã lập gia đình.

Bởi hôm nay là tiệc mừng thọ của Tưởng Thái hậu, nên để thể hiện sự coi trọng đối với nhà mẹ đẻ của bà, Trấn Quốc Công phủ được bố trí ở vị đầu tiên bên tay phải. Những quan viên khác và gia quyến cũng được xếp bàn dựa theo cấp bậc.

Vương lão Hầu gia, Lý thị, Vương Tử Nghĩa của Hoà Thuận Hầu phủ ngồi quanh trên một chiếc bàn lớn, vị trí ở giữa.

Những người khác của Hầu phủ bởi vì cấp bậc không đủ nên được sắp xếp phân tán ở các bàn phía sau.

Ở trung tâm có ba bàn chủ, theo thứ tự ở giữa là chỗ ngồi của Vĩnh Thịnh đế, bên trái là chỗ ngồi của Tưởng Thái hậu và bên phải là chỗ ngồi của Tần Hoàng hậu.

Phía sau bàn chủ là khu vực chỗ ngồi của phi tần hậu cung và những hoàng tử công chúa chưa trưởng thành.

Ngày hôm nay phải đặc biệt kể tới là: Bên cạnh chủ vị Tưởng Thái hậu ngồi có để một cái bàn nhỏ.

Đó chính là chỗ ngồi của Tưởng thị và Vương Tự Bảo. Đây là vì để tiện cho Tưởng Thái hậu và Vương Tự Bảo trò chuyện cùng nhau nên mới sắp xếp như vậy.

Phải nói trước đây, Tưởng thị luôn luôn ngồi bên cạnh Vương Tử Nghĩa.

Vương Tự Bảo thì đa số là được Tưởng Thái hậu ôm vào trong lòng, ngồi cùng với bà.

Ngày hôm nay bởi tay của Vương Tự Bảo bị thương, để tiện cho Tưởng thị chăm sóc cô, nên mọi người đành có bố trí như vậy.

Lâm Khê hiện tại vốn nên ngồi ở bàn của Nhàn vương, lại nổi lên tính bướng bỉnh, nhất định phải tự tay chăm sóc Vương Tự Bảo. Vì thế bốc đồng mà ngồi ở cái bàn đặc biệt chuẩn bị cho Tưởng thị và Vương Tự Bảo này.

Nhàn vương đau lòng quá.

Cái tên nhóc hư đốn trước mặt này rốt cuộc là con trai của ai vậy? Còn chưa cưới được thê tử đã quên mất nghĩa phụ rồi, sau này còn không biết sẽ thế nào nữa?

Nhưng hắn vốn là một người rộng lượng, chẳng mấy chốc đã cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể dỗ được lão bà và cả nhà cha mẹ vợ tương lai vui vẻ, thế là bèn mặc kệ cậu.

Hắn ngồi rảnh rỗi ở vị trí của mình, tư thế tùy ý, vẻ mặt lười biếng. Rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều thiếu nữ.

Phải biết rằng, đối với rất nhiều tiểu cô nương mà nói, loại nam tử góa vợ chín chắn, dáng dấp lại đẹp giống như hắn có lực sát thương trí mạng.

Hạ Diên Hách cũng không để ý những ánh mắt len lén nhìn mình của những cô gái kia mà vẫn nhàn nhã ngồi ở đó, thỉnh thoảng uống chút nước trà, ăn miếng bánh ngọt, ngẫu nhiên trêu đùa vài câu với bàn bên cạnh.

Lâm Khê bận rộn, khi thì thay tiểu tức phụ nhà mình rót nước, khi lại chuyển bánh ngọt cho cô, còn thỉnh thoảng lo lắng tay phải Vương Tự Bảo có đau hay không.

Lúc trông thấy ánh mắt nhạc mẫu tương lai nhìn về phía mình, cậu sẽ thoải mái gọi: "Nhạc mẫu."

Sau khi cậu gọi như vậy, Tưởng thị cũng không uốn nắn Lâm Khê gọi có hơi sớm, mà sẽ gật đầu, đáp "Ừm." một tiếng. Tiếp đó tiếp tục thỉnh thoảng dò xét cậu.

Chỉ cần không phải là mới mẻ tạm thời, mãi mãi làm như vậy là được.

Vương Tự Bảo vừa ăn thức ăn Lâm Khê đút, vừa đưa bánh ngọt bản thân cảm thấy ngon cho Tưởng thị, dịu dàng nói: "Mẫu thân, cái này ăn ngon."

Tưởng thị thường sẽ rất nể mặt con gái nhỏ nhà mình mà nhận lấy bánh ngọt.

Lâm Khê thì sâu kín nhìn Tưởng thị ăn bánh ngọt Vương Tự Bảo đưa cho bà, trong lòng khó chịu mãi.

Tại sao Bảo Muội không đưa một miếng cho mình chứ?

Sở dĩ Vương Tự Bảo không cho Lâm Khê, đương nhiên là bởi sợ Tưởng thị nổi máu ghen, cảm thấy con gái nhỏ nhà mình mới vừa định thân đã hướng về phía người ngoài. Vì vậy, nhìn dáng vẻ của Lâm Khê, cô ở trong lòng cười ngây ngô trong chốc lát, dù sao cũng vẫn không cho Lâm Khê ăn.

Khi mấy người Tưởng Thái hậu, Vĩnh Thịnh đế và Tần Hoàng hậu tới, buổi tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

Ban đầu là yến tiệc chúc thọ, kế tiếp là phần biểu diễn của các nữ tử đã đến tuổi nhưng chưa kết hôn, nói một cách hoa mỹ là vì chúc thọ Thái hậu, nhưng trên thực tế là để phô bày tài hoa của từng người.

Cuối cùng chính là thời điểm Vĩnh Thịnh đế loạn điểm uyên ương phổ*.

(*) Loạn điểm uyên ương phổ: Kết đôi.

Sau cùng Tô Yên Hà vẫn vào Đông Cung làm trắc phi của Thái tử Hạ Lập Hiên, Vương Phẩm Tuệ thì được chỉ định làm Tứ Hoàng tử phi. Sau đó, Vĩnh Thịnh đế lại chọn vài nữ tử vào Đông Cung và phủ Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử.

Không ngoài dự liệu Tứ công chúa Hạ Nghi Như cũng được gả cho Tạ Huyền.

Cuối cùng Vĩnh Thịnh đế bảo thái giám tuyên chỉ phong Lâm Khê làm Nhàn vương Thế tử.

Nhàn vương trước mặt mọi người tuyên bố đã cùng Hòa Thuận Hầu phủ định ra hôn ước ngoài miệng, cũng tuyên bố mai sau sẽ chọn một ngày lành để Lâm Khê bái Vương Tử Nghĩa làm thầy.

Chuyện không tưởng tượng nổi nhất là, Vĩnh Thịnh đế còn từ trong tổ hợp tỷ đệ bà con chỉ hôn Tiêu Tuấn Đình cho Trình Phác Du.

Trước đó khi nghe Vương Tự Bảo và Lâm Khê đã định xong hôn ước, Trình Phác Du suýt đại náo buổi tiệc mừng thọ, cuối cùng bị lão nương Trưởng Công chúa nhà mình vô tình đàn áp. Đợi tới khi nghe thấy chính mình còn phải cưới Tiêu Tuấn Đình suốt ngày chạy theo Hạ Thần Dục, cậu ta thấy rất không ổn.

Nếu không phải lão phụ thân Phò mã Hầu gia nhà mình có tính toán trước, đúng lúc chặn kịp cái miệng của cậu ta, kéo cậu ta ra ngoài tạ ơn, thì không biết cậu ta còn muốn làm ầm ĩ thế nào.

Về phía Tiêu Tuấn Đình, khi nghe nói mình không thể gả cho Hạ Thần Dục cũng rơi vào bối rối. Sau khi bị lão nương trưởng công chúa nhà mình lôi ra tạ ơn giống như một con rối, mới liều mạng lớn tiếng khóc.

Ồn ào đến mức mấy người Vĩnh Thịnh đế vô cùng không vui.

Không ai biết rằng, tâm tình của Hạ Thần Dục ngồi ở một bên làm kẻ vô hình cũng rất phức tạp.

Ngoài ra, nơi này có một người cực kỳ hưng phấn, chính là bạn cùng bàn của Vương Tự Bảo, Trịnh Tương Quân.

Rốt cục cô cũng biết tiểu ân công của mình là ai rồi.

Nhưng lúc tiểu ân công người ta đối diện với ánh mắt của cô thì biểu hiện giống như không nhận ra, lại khiến cho cô buồn bực vô cùng.

Một hồi tiệc mừng thọ cứ như vậy viên mãn kết thúc dưới trường hợp tràn ngập lượng tin tức cực lớn.

Trong ngày này, Lưu Quý phi vì dạy con gái không tốt mà bị giáng chức làm Hiền phi.

Nguyên Hiền phi cũng bởi cùng nguyên nhân mà bị giáng xuống làm Song tần. Đọc truyện tại truyenhdt.com

Thất Công chúa do dung túng nô tài hành hung người khác bị giáng làm Quận chúa, thu hồi đất phong vốn có. Mặt khác, phải rời khỏi tẩm cung của mẫu thân dọn đến ở tại Ung Sương Cung vắng vẻ ngang với lãnh cung. Đồng thời, Tưởng Thái hậu còn đích thân chỉ định hai ma ma giáo dưỡng phụ trách công việc dạy dỗ cô ta.

Ngũ hoàng tử Hạ Lập Ngôn mới năm tuổi đã phải dọn khỏi tẩm điện của mẫu thân, chuyển đến sống ở Hoàng Tử Sở. Tưởng Thái hậu cũng bổ sung hai ma giáo dưỡng cho cậu ta.

Cẩm Tương Hầu - Phụ thân của Trình Phác Du, vì dạy con không tốt mà bị phạt ba năm bổng lộc.

Mẫu thân cậu ta là An Hòa Trưởng Công chúa bị thu hồi đất phong.

Ngoài ra, Tưởng Thái hậu còn hạ ý chỉ: Mẫu tử An Hòa Trưởng Công chúa và Trình Phác Du sau này không có tuyên triệu thì không được tùy ý vào cung.

Vụ án cánh tay phải bị sưng giống như cái bánh bao của Vương Tự Bảo cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng Vương Tự Bảo cũng không biết, một cô bé nhỏ tuổi như cô còn phải thay người ta nuôi bánh bao.