Chương 301: Tin dữ

Nếu đã đến Binh bộ, tranh thủ nghe ngóng tình hình chiến đấu hiện nay của Chu Lâm Khê ở đây cũng không tồi, tránh việc nàng mấy ngày nay liên tục lo lắng, dẫn đến mấy đêm rồi ngủ không ngon giấc.

Ngày hôn nay bọn họ cũng không nhàn rỗi gì, là một thai phụ đúng thật hơi mệt mỏi. Vương Tự Bảo xuống xe ngựa, một cánh tay xoa eo, cánh tay còn lại vuốt ve cái bụng tròn xoe.

May là mấy tiểu tử kia cũng không làm khổ gì nàng.

Ngay khi Vương Tự Bảo dẫn mọi người đi đến, định bước vào nha môn Binh bộ, lại nhìn thấy một đội quân vội vàng chạy tới, đoàn người này mặc áo giáp, trên lưng mang bọc hành lý, một tay cầm một phần quân báo, một mạch lao điên cuồng, dọc đường gào to.

"Báo, tiền tuyến đại thắng! Quân ta đã đánh chiếm được năm bộ lạc Man Cương!"

Đội quân này là lính liên lạc đưa tin từ biên ải, bọn họ cứ cách một vài bước sẽ báo lại một lần.

"Báo, tiền tuyến đại thắng! Quân ta đã đánh chiếm được năm bộ lạc Man Cương!"

Để cho dân chúng của cả Thiều Kinh đều nghe thấy tin này. Cũng xem như là phương pháp ổn định lòng dân. Quả nhiên sau khi nghe được tin tức này, dân chúng đều xúc động không thôi.

Tuy rằng Vương Tự Bảo đã biết thông tin từ Chu Lâm Khê trước mấy ngày, nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quân báo được truyền đi như thế nào. Khó tránh khóe miệng cũng nhếch lên cười theo.

"Báo, tiền tuyến đại thắng! Quân ta đã đánh chiếm được năm bộ lạc Man Cương!"

Đội quân kia cho dù nhìn thấy đoàn người của Vương Tự Bảo cũng không hề dừng lại. Đến Binh bộ, người thủ lĩnh ném dây cương vào trong tay binh sĩ canh cửa, dơ cao quân báo, vừa hét to vừa chạy vào trong Binh bộ.

Nếu như tin vừa đến Vương Tự Bảo đã biết rồi, nàng lại không còn hứng thú tham quan Binh bộ nữa. Vì thế định dẫn theo mấy người Vương Tông lên đường hồi phủ.

Vừa đúng lúc này, lại có thêm một đội quân ăn mặc giống như đội quân ban nãy, vội vàng chạy về phía Binh bộ.

Mấy người này ai ai cũng mặt xám mày tro, dễ nhận thấy trên đường không nghỉ ngơi mấy, chứng tỏ chạy nhanh để sớm quay về, trong tay bọn họ không hề giơ cao quân báo, cũng không có gào to dọc đường. Cứ yên lặng như vậy đi vào nha môn Binh bộ.

Vương Tự Bảo hồi hộp, trái tim vọt đến tận cổ họng.

Bọn họ cũng là lính liên lạc đến từ biên ải, có thể khẳng định rằng, trong tay bọn họ cũng cầm quân báo, nhưng nhất định không phải là tin tức tốt lành gì.

Vương Tự Bảo cảm thấy ngực của mình khó chịu, tim cũng đập nhanh khác thường, tiểu tử trong bụng yên lặng cả ngày cũng bắt đầu làm ầm ĩ theo.

Thầm nghĩ: đứa nhỏ không khiến người ta bớt lo này, đúng thật là không nên khen.

Vương Tự Bảo đưa tay trái lên ôm ngực phải của mình, vô thức đi về phía nha môn Binh bộ.

Bởi vì nàng mang thai, ra ngoài chỉ có thể mang thường phục, cho nên đến phía trước đều có binh sĩ gác cửa tiến đến ngăn cản. Vương Tự Bảo không thèm quan tâm, mắt nhìn về phía trước, cố nén sự khó chịu trong người đi rất nhanh vào bên trong.

Binh sĩ gác cửa vừa muốn làm khó dễ, tiểu Vương Tông cầm bảo lưu dấu gốc ấn triện của Trấn Quốc Công chúa vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Còn không mau lui xuống. Người phía trước là Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa, các ngươi cũng dám ngăn cản."

Những binh linh canh cửa vừa nghe nói là Vương Tự Bảo, tự khắc không dám ngăn cản nữa. Thế là bọn họ chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Vương Tự Bảo lưu lại. Lúc này nàng đã đánh mất sự tao nhã của thường ngày, bước chân lảo đảo.

Đầu óc Vương Tự Bảo rối bời, nàng chỉ có thể không ngừng nhắc đi nhắc lại: Lâm Khê sẽ không có việc gì, bảo bảo, phụ thân con sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Nàng thậm chí còn không biết mình đã đi như thế nào, Vương Tông dẫn người lặng lẽ đi theo phía sau. Gặp phải người muốn đến chặn đường, sẽ dơ cao ấn giám của Vương Tự Bảo, quát họ lui xuống.

Còn chưa đến cổng đại đường Binh bộ, Vương Tự Bảo và mấy người Vương Tông đã nghe thấy bên trong lính liên lạc đang báo cáo với Binh bộ Thượng thư:

"Nửa tháng trước, sau khi Thiều vương xâm nhập vào Man Cương liền không rõ tung tích! Đến nay vẫn chưa quay về!"

"Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?" Binh bộ Thượng thư Cao Chính Văn vừa nghe thấy tin này, lập tức lớn tiếng hỏi.

Một khắc trước vừa nhận được thông tin Thiều vương dẫn quân lính san bằng năm bộ lạc Man Cương, sao còn chưa đến một khắc sau đã lại nhân được tin Thiều vương mất tích.

Nếu tin tức này là thật, chẳng phải là sẽ đòi mạng nhóm người bọn họ hay sao.

Nhϊếp Chính vương chỉ có một đứa con trai này! Nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, Nhϊếp Chính vương chắc chắn sẽ lột da bọn họ.

"Nửa tháng trước, sau khi Thiều vương xâm nhập vào Man Cương liền không rõ tung tích! Đến nay vẫn chưa quay về!" Tên thủ lĩnh của lính liên lạc nhắc lại một lần nữa.

"Để quân báo lại. Các ngươi nhanh cút về tiếp tục thăm dò tin tức cho lão tử." Cao Chính Văn nói xong nhìn thấy mấy người kia vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, tức giậm cầm nghiên mực thượng hạng ở trên bàn đập về phía bọn họ.

Ông giận dữ hét: "Cút! Còn không cút nhanh đi!"

Dọa mấy người kia hoảng hốt lui ra ngoài.

Chuyện này thật sự quá tồi tệ, người ta truyền về tin thắng lợi chắc chắn không những sẽ được tiếp đón nhiêt tình còn có nhiều tiền thưởng. Bọn họ thì hay rồi, lại có thể đưa về quân báo như thế này, sớm biết trước ngày hôm đó tìm cớ tránh đi, không nhận cái quân báo này.

Mấy người không những cảm thấy chán nản, đến cả nước cũng không cho uống, cũng không cho nghỉ chân, còn mặt xám mày tro bị Thượng thư đuổi ra ngoài.

Không cần nghĩ cũng biết trong lòng bọn họ có bao nhiêu ấm ức. Vì vậy cũng không ai để ý đến Vương Tự Bảo vừa đến cửa đã nghe thấy tin tức như sấm sét giữa trời quang, đang đứng sững sờ ngay tại chỗ.

Không thèm nhìn Vương Tự Bảo một cái, người dẫn đầu đám người đó liền giơ tay đẩy mạnh Vương Tự Bảo đang cản đường bọn họ.

Miệng còn mắng: "Mắt mù à! Dám cả gan chặn đường ở Binh bộ! Không muốn sống nữa hả!"

Vốn dĩ Vương Tự Bảo đang ở trong trạng thái sững sờ, căn bản không kịp phản ứng, liền bị một lực mạnh gạt ra. Nàng còn chưa kịp phản ứng, người đã mạnh mẽ ngã trên mặt đất.

"Chủ tử!"

"Tiểu cô cô!"

"Sư phụ!"

Mấy người đi theo Vương Tự Bảo lập tức trợn tròn mắt, đồng thời hoảng sợ hét lên.

Ai có thể nghĩ tới ở Binh bộ nha môn sẽ có người ra tay đả thương người cơ chứ? Càng không ai ngờ rằng có người ra sẽ tay với thai phụ?

"Đau!" Người Vương Tự Bảo nằm trên mặt đất, thân thể không chịu đựng được co quắp thành hình con tôm. Hai tay che trước bụng, hy vọng có thể giảm bớt được từng trận đau nhức từ trước bụng truyền tới. Nàng lúc này sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mấy người Lương Thần, Mỹ Cảnh lập tức chạy tời muốn đỡ Vương Tự Bảo dậy.

Vương Hử thì nói với hộ vệ phía sau: "Bắt mấy người kia lại cho ta."

"Rõ." Đám hộ vệ cũng cực kỳ căm hận mấy tên này. Bất kể lần này chủ tử bọn họ có việc gì hay không, chắc hẳn bọn họ đều bị phạt. Vì thế khi bắt mấy người lính liên lạc chỉ có công phu mèo què ba chân kia, bọn họ liền đánh chúng.

"Mẹ ơi! Gϊếŧ người rồi!" Mấy tên lính liên lạc la hét như lợn chết.

Các quan viên nghe thấy tiếng la hét ai ai cũng tức giận không thôi. Việc của Thiều vương còn không biết bẩm báo thế nào với Nhϊếp Chính vương, lại có người dám gây rối ở Binh bộ nha môn. Đúng là không thiết sống nữa rồi.

Khi bọn họ chạy ra bên ngoài, liền nhìn thấy một đám người vây quanh mấy tên lính truyền tin không ngừng đánh. Ngoài ra một đám ăn mặc khá đẹp, dễ nhận thấy là những tiểu thiếu niên có thân phận thì ngồi xổm hỏi thăm một thai phụ đang nằm trên mặt đất.

"Chuyện này là sao?" Binh bộ Thượng thư Cao Chính Văn hoàn toàn mù mờ.

Có một binh lính gác cửa lanh lợi lập tức bước lên báo cáo: "Người nằm trên đất chính là Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa, bị mấy tên lính liên lạc này đẩy ngã." Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

"Cái gì?" Cao Chính Văn cảm thấy không ổn.

Xong rồi, chức Binh bộ Thượng thư của ông không giữ nổi nữa rồi.

"Nhanh, nhanh đi chăm sóc Trưởng công chúa!"

Vương Hử đứng lên lạnh lùng nói: "Không cần các vị đại nhân phải động tay, chúng ta sẽ tự xử lý."

"Đây, là sơ sót của chúng hạ quan." Lúc này, mồ hộ lạnh trên mặt của Cao Chính Văn cũng không ít hơn Vương Tự Bảo là mấy. "Nhưng tình trạng hiện giờ của Trưởng Công chúa nhất định phải tìm thái y xem mới được!"

Vương Tự Bảo không lòng dạ nào để ý đến mấy người Cao Chính Văn. Bởi vì nàng ngoài cảm thấy đau bụng dữ dội ra, còn cảm thấy phía dưới như có một dòng nước ấm trào ra. Sắc mặt của nàng lập tức trở nên khó coi hơn.

Không để ý đến sự khó chịu trong người, nàng vội vàng vẫy vẫy tay khó khăn nói: "Khiêng ta rời khỏi đây! Nhanh."

Không ai biết rằng lúc này nàng sợ hãi đến mức nào. Mới có bảy tháng mà nước ối đã vỡ, bản thân nàng cùng con sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Không được, con nàng không thể xảy ra chuyện gì, đây là cốt nhục đầu tiên của nàng và Chu Lâm Khê, đương nhiên ý nghĩa không bình thường. Hơn nữa tiểu tử vẫn luôn an ổn ở trong bụng nàng, tuyệt đối không thể vì người mẹ như nàng không thể bảo vệ nó, đã khiến nó chưa xuất hiện trên thế giời này đã phải rời đi.

Không được, tuyệt đối không được. Lâm Khê còn chưa biết bọn họ có con nữa. Nàng nhất định phải nghĩ mọi cách để giữ lại đứa bé này.

Nghe Vương Tự Bảo ra lệnh, Vương Hử vội vàng gọi mấy tiên tiểu nhân cùng nhau làm theo chỉ thị của Vương Tự Bảo khiêng nàng về phía xe ngựa ở bên ngoài.

Lúc này Vương Tự Bảo căn bản không thể giống như các thai phụ bình thường, chỉ lo kêu rên khóc lóc. Nàng phải nghĩ làm thế nào để tự cứu mình.

Trấn tĩnh! Vương Tự Bảo ngươi có thể làm được. Trong hoàn cảnh này chỉ có ngươi mới có thể cứu bản thân ngươi thôi. Ngươi nhất định phải trấn tĩnh. Lâm Khê đang chờ ngươi! Đứa nhỏ đang chờ ngươi! Còn phải giữ mạng sống của đứa nhỏ.

Không phải Vương Tự Bảo đang tự dọa mình. Ở đây, vốn dĩ nữ nhân sinh sản không dễ dàng, khi gặp phải trường hợp ngoài ý muốn như nàng, mới bảy tám tháng đã sinh, hơn nữa lại đang ở một nơi cách xa nhà bị vỡ nước ối, thật sự rất khó sống sót.

Nàng rất tiếc mạng sống này, ở đây có nhiều người thương nàng, yêu nàng, sủng ái nàng như vậy, nàng sao nỡ bỏ đi? Huống hồ cha đứa bé hiện giờ sống chết còn không rõ, hơn nữa một khi nàng chết, đứa bé này rất khó giữ. Nàng càng không muốn trải qua sự lựa chọn đau khổ chọn mẹ hay chọn con gì đó. Nàng nhất định phải thật trấn tĩnh, nhất định sẽ nghĩ ra cách.

Nghĩ đến đây, tâm tư hoảng loạn của Vương Tự Bảo đã có thể trấn tĩnh không ít. Trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ đến một số kiến thức liên quan đến thai phụ sinh sản ở hiện đại mà nàng biết. Đáng tiếc, sách thì nhiều nhưng thực tế dùng lại ít, nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ là những điều được nhắc đến trong hàng ngàn vạn cuốn tiểu thuyết. Nhưng những điều đó có thật sự chính xác không?

Cho dù không chính xác, hiện giờ nàng cũng không thể không tin.

Sau khi mấy tên tiểu nhân khiêng nàng lên xe ngựa, Vương Tự Bảo vội vàng dặn dò: " Hử ca nhi, nhanh về phủ tìm Mã lang trung và Tôn lang trung, nói ta có thể sắp sinh rồi, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng."