"Đúng rồi, lát nữa mẫu thân con tới, người và bà ấy nói chuyện vui vẻ nhé, con tin rằng người sẽ không thiếu một tức phụ, sẽ không thiếu một nữ nhi, ngược lại, người sẽ còn có thêm một tỷ muội tốt nữa đấy." Vương Tự Bảo vẫn không quên kéo mối quan hệ giúp mẫu thân và mẹ chồng mình.
Phật tổ phù hộ, chỉ mong mẫu thân nàng đừng ghen tuông như thường ngày là được.
Lúc nãy nhắc tới Dương thị và Châu thị, hai người này tuy là bởi vì Châu thị đẻ non mới hạ độc Hứa Nhan Dung và Chu Lâm Hà. Nhưng chuyện làm ra trái với luân thường, sau đó lại chịu áp lực từ Chu Vĩnh Hồng, nên hai mẹ con họ đã bị Châu Tướng quân đưa tới từ đường.
Tưởng thị cũng không dông dài. Nghỉ ngơi khỏe rồi, bà vừa nghĩ tới việc Vương Tự Bảo đang mang thai thì tới thật sớm để thăm nàng.
Vừa bước vào cửa bà đã nhìn thấy Lâm Uyển Yên với chiếc mạng che mặt.
Liên quan tới chuyện giữa Lâm Uyển Yên và Chu Vĩnh Hồng, trên đường tới đây bà và Vương Tử Nghĩa đã nghe người ta loan truyền khắp nơi rồi. Cho dù chuyện thật giả ra sao, nhưng khi vừa nhìn thấy người đeo mạng che mặt, lại vô cùng thân thiết với con gái mình, Tưởng thị đã đoán ra người này chính là Nhϊếp Chính vương vương phi bị rơi xuống vách núi nên bị thương ở mặt, Lâm thị, cũng chính là mẹ chồng của con gái mình.
Tưởng thị là người khá rộng lượng. Chẳng những không ghen mà ngược lại bà còn chủ động chào hỏi Lâm Uyển Yên.
"Đây là bà thông gia sao?"
Lâm Uyển Yên ngẩng đầu nhìn thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc bộ y phục màu tím đậm, khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi, dung mạo thanh tú xinh đẹp, lúc nói chuyện khóe miệng khẽ mỉm cười, dáng người không phải rất cao nhưng lại rất cân đối. Khẩu âm của người này không giống với người ở Thiều Quốc, mà mềm mại như người phương Nam, khẩu âm giống với con dâu bà lúc nói chuyện không để ý.
Vì thế bà cười nói: "Vậy người nhất định là mẫu thân của Bảo Muội nhỉ?"
Hai người nhìn nhau cười, đều đã đoán đúng thân phận của nhau.
Vương Tự Bảo vội vã đứng dậy đón tiếp: "Mẫu thân à, sao giờ này mà người đã tới rồi. Người nghỉ ngơi đủ rồi chứ?"
"Chẳng phải ta nghĩ tới việc con mệt cả ngày nên mới qua đây xem con có chuyện gì không đây à?" Tưởng thị nhoẻn miệng cười, nói với Vương Tự Bảo.
"Từ nhỏ con đã luyện võ, thân thể xương cốt tất nhiên tốt hơn người khác. Chút mệt mỏi này có là gì đâu. Mẫu thân, đây là bà bà của con." Vương Tự Bảo lại nói với Lâm Uyển Yên: "Đây là sinh mẫu của con."
"Vừa bước vào cửa ta đã nghĩ ngay đây là bà bà của con rồi. Bà thông gia à, tuy lần đầu gặp mặt nhưng tôi đã nghe Bảo Muội nhắc nhiều đến bà rồi."
"Trước đây lúc ta và Bảo Muội ở cùng nhau, cũng nghe nó nhắc về bà không ít. Theo lý mà nói, bà lớn hơn ta mấy tuổi, nhưng mà hôm nay thấy bà trẻ như vậy, cứ như bằng tuổi với ta vậy."
Tưởng thị cười nói: "Già rồi, là người sắp hơn năm mươi tuổi rồi."
"Nhìn chẳng giống chút nào cả."
Ngay sau đó hai người bắt đầu ta một câu, bà một câu nói chuyện rôm rả. Vương Tự Bảo bảo Lương Thần dâng trà và mấy thứ hoa quả, điểm tâm cho hai người.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, thấy trời cũng không còn sớm nữa, nàng để hai người ở lại nói chuyện phiếm trong phòng mình, còn nàng thì ra ngoài thu xếp tiệc rượu. Hôm nay trong phủ có rất nhiều người tới, lát nữa nhất định phải đặt mua bàn cỗ để mời cơm mọi người thật chu đáo.
Tới lúc Vương Tự Bảo quay lại, gọi hai người đi ăn cơm, hai người đã thân quen xưng hô tỷ muội với nhau rồi.
"Tân Mai tỷ tỷ, tỷ sinh được một đứa con gái tốt, ta vừa gặp Bảo Muội đã cực kỳ yêu thích nó rồi. Còn muốn nó là con gái của ta đấy."
"Uyển Yên muội muội, vẫn là muội có mệnh sinh được một đứa con trai tốt là Khê ca nhi. Kết quả lại lấy đứa con gái bé bỏng mà gia đình ta nâng niu trong lòng bàn tay, vất vả nuôi lớn vào nhà muội. Sau khi con gái xuất giá, chẳng phải là con của người ta rồi sao? Cũng may, Bảo Muội có phúc gặp được gia đình muội. Ta thấy bây giờ nó vẫn vô lo vô nghĩ, giống như đang ở nhà mẹ đẻ, chứng tỏ nó được mọi người chăm sóc rất tốt. Nói tới đây, người làm mẫu thân là ta cũng yên tâm rồi."
"Đều là đứa trẻ này có lòng. Đứa trẻ này buổi chiều còn nói tưởng rằng nó tới Thiều Quốc rồi thì sẽ không còn được gặp mấy người nữa. Bây giờ tốt rồi, mọi người cũng đã ở trước mắt, chúng ta cùng nhau yêu thương nó."
"Ừm. Đây là lần đầu tiên Bảo Muội mang thai, người làm mẫu thân là ta đây chắc chắn phải ở lại đây để chăm sóc nó nhiều hơn, Uyển Yên muội muội sẽ không để bụng chứ?" Tưởng thị lên tiếng dò hỏi.
"Đây là chuyện ta mong còn không được. Tỷ không biết đó thôi, lúc ta mang thai Khê ca nhi, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, sau khi sinh Khê ca nhi, phải giao đứa trẻ đó cho phụ thân nó. Ta thật sự không đủ kinh nghiệm chăm sóc thai phụ và trẻ con. Tỷ tỷ là người đã nuôi dưỡng bốn đứa con ngoan, cho nên về mặt này tất nhiên sẽ có kinh nghiệm hơn ta nhiều. Như thế thì, ta và vương gia nhà ta cũng yên tâm rồi."
Nói tới đây, khóe miệng Lâm Uyển Yên bất giác nhếch lên thật cao, bà nói: "Bên cạnh Bảo Muội của chúng ta có hai thần y của Y Tiên Cốc, lúc bắt mạch họ nói rằng cái thai này chắc chắn là con trai. Ta liền nghĩ, Bảo Muội thật có phúc, trước tiên có thể sinh cho lão Chu nhà ta một đứa con trai, có thể đảm bảo có người kế tục là được. Đợi sau này tốt nhất sẽ sinh thêm mấy cô con gái. Ta rất thích con gái đấy."
"Thật sao? Ta nói Bảo Muội thật có phúc mà. Lần đầu mang thai thì đã là con trai rồi. Có điều, An Quốc Công phủ mấy đời chúng ta đều sinh con trai, duy nhất chỉ sinh được một đứa con gái là Bảo Muội." Điều này ngược lại lại trở thành trọng điểm khiến Tưởng thị lo lắng. Nhưng mà vừa nghĩ tới việc nữ tử tới nhà chồng vẫn là phải sinh được con trai mới có thể đứng vững, bà lại thầm mừng cho con gái nhỏ của mình.
"Quả thực ta vẫn chưa nghe Bảo Muội nói kỹ về chuyện này. Không sao, chẳng phải sau khi Tân Mai tỷ tỷ sinh được ba đứa con trai thì vẫn sinh được một cô con gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như Bảo Muội đó sao? Không chừng Bảo Muội sinh được ba đứa con trai rồi cũng sẽ sinh được con gái đấy." Lần này, rõ ràng là Lâm Uyển Yên lại tự tin hơn người làm mẫu thân là Tưởng thị đây.
Vương Tự Bảo nghe thấy liền nhếch khóe miệng. Đứa trẻ này còn chưa ra đời mà đã "hành hạ" nàng quá chừng rồi, còn muốn sinh bốn đứa?
Tuy hai người nói chuyện rất hợp ý nhưng nên quấy rầy thì nàng vẫn phải quấy rầy. Công công của nàng vô cùng nể mặt, đã tới trước để mở tiệc tẩy trần đón phụ thân và các ca ca nàng, không nên để ông chờ lâu.
Gả cho gia đình có thân phận đặc biệt có điểm không tốt, tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt của người có địa vị cao nhất để làm việc mới được.
Cũng may bây giờ cha chồng nàng vẫn chưa xưng đế, nếu không có những việc càng khó làm hơn. Hơn nữa còn sẽ mất đi rất nhiều tình thân.
Nam nữ ngồi tách biệt, phía nữ thì thân thiết gần gũi, mọi người cùng ngồi vào một bàn ăn. Phía nam thì theo thân phận trên dưới, mỗi người ngồi ở một chiếc bàn nhỏ ăn.
Bên phía nữ còn ổn, có Vương Tự Bảo rất biết điều tiết bầu không khí.
Bên phía nam thì lại ăn theo phong cách cao quý của cung yến. Nhất là sau khi xác định quan hệ quân thần, lúc Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần đối mặt với Chu Vĩnh Hồng, ít nhiều gì cũng có chút câu nệ.
Ăn cơm xong, Chu Vĩnh Hồng gọi Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần tới thư phòng của ông, mấy người bí mật thương lượng một số đại sự của Thiều Quốc. Sau đó, Chu Vĩnh Hồng vô cùng nể mặt để Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần nghỉ ngơi trong nhà hai ngày, ngày thứ ba mới lên triều.
Đây cũng là ân điển có được sau khi Vương Tự Bảo gặp mặt Chu Vĩnh Hồng để cầu xin.
Bởi vì trời đã tối, Vương Tự Bảo không tới gặp Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần nữa.
Mãi tới ngày thứ hai, Vương Tự Bảo mới tìm thời gian để trò chuyện hồi lâu với Vương Tử Nghĩa và Vương Dụ Tuần. Nàng còn nói một số cách nghĩ của mình cho hai người cùng nghe.
"Phụ thân, Tam ca, hai người tới Thiều Quốc, Hoàng biểu cữu của con không ngăn cản hai người sao?"
Vương Tử Nghĩa giễu cợt, cười nói: "Từ lúc con được gả tới Thiều Quốc, phụ tử Khê ca nhi lại nắm quyền nhanh như thế. Sợ rằng sự tín nhiệm ban đầu của Vĩnh Thịnh đế đối với cả nhà chúng ta đã trở thành kiêng dè rồi. Cho nên lần này cả nhà ta dời tới ở Thiều Quốc, chẳng những không dẫn tới việc Hoàng biểu cữu của con không hài lòng, ngược lại, hắn còn vì chuyện này mà thở phào nhẹ nhõm, còn ban thưởng không ít cho Quốc Công phủ chúng ta nữa."
Vương Tự Bảo suy nghĩ, quả nhiên như vậy. Ờ? Đây coi như là qua cầu rút ván? Nói lật thuyền là lật sao?
"Vậy Đại ca và Nhị ca của con cũng sẽ tới đây sao?" Nếu đã nói cả nhà cùng tới, liệu có phải bọn họ cũng sẽ tới không? Vương Tự Bảo thầm mừng rỡ.
"Vì để thuyết phục Vĩnh Thịnh đế phối hợp với Khê ca nhi xuất binh tấn công Định Quốc lần này, Đại ca con đã giao ra toàn bộ binh quyền trong tay rồi. Còn về Nhị ca con, một là trong tay không có thực quyền, hai là, nó vẫn phải kiếm tiền cho Quốc Công phủ chúng ta và cả Vĩnh Thịnh đế nữa, cho nên, tạm thời không để nó đi cùng chúng ta tới đây. Ba là, để nó ở lại trong phủ để chăm sóc tổ phụ và tổ mẫu con. Đoán là nếu như nó rời đi thì Hoàng biểu cữu con cũng sẽ không đồng ý." Cũng bởi vì nghĩ tới việc Vương Dụ Phổ có thể kiếm tiền cho Vĩnh Thịnh đế, cho nên, cả nhà ông mới khiến Vĩnh Thịnh đế hài lòng.
"Phụ thân, người nói Đại ca cũng sắp tới sao?" Tuy Nhị ca không thể tới nàng cũng hơi thất vọng. Nhưng đúng như phụ thân nàng nói, vẫn nên để Nhị ca ở lại Ung Quốc thì tốt hơn. Cho dù như thế, nghe nói Đại ca của mình sắp tới cũng khiến nàng vui mừng hơn rồi.
Vương Tử Nghĩa gật đầu nói: "Chắc là sau khi bàn giao xong binh quyền thì sẽ tới."
Vương Tự Bảo vui mừng hớn hở nói: "Vậy tốt quá rồi, bây giờ vị trí Thiều Quốc thiếu nhất đó là đại tướng. Đợi tới lúc Đại ca tới đây, nhất định huynh ấy sẽ có cơ hội kiến công lập nghiệp."
Nguồn : truyenhdt.com
Vương Tử Nghĩa và Vương lão Hầu gia mấy người họ cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới đưa ra quyết định này. Nhưng có một điều ông không thể không lên tiếng nhắc nhở con gái nhỏ của mình: "Bảo Muội à."
Vương Tự Bảo nghi hoặc ngước đầu nhìn Vương Tử Nghĩa: "Sao thế phụ thân?"
Vương Tử Nghĩa do dự một lúc rồi mới nói: "Nếu như cả nhà chúng ta lớn mạnh quá, liệu có bị công công con kiêng dè không?" Đây cũng là chuyện mà mọi người trong An Quốc công phủ lo lắng nhất.
Vương Tự Bảo đã từng đọc không ít những tiểu thuyết như vậy, chính là sau khi Tân Hoàng đế đăng cơ, việc đầu tiên muốn làm đó chính là tiêu diệt gia tộc Hoàng hậu hoặc nhất mạch Thái hậu. Còn ngoại thích như thế này thường là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết. Không ngờ rằng có một ngày gia đình nàng lại sẽ trở thành cái gọi là ngoại thích.
Vương Tự Bảo suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Chỉ cần một ngày chưa tiêu diệt được Định Quốc, cả nhà chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn mà thôi. Nhưng mà phụ thân có thể nghĩ tới điều này là tốt nhất. Đợi sau này, nếu như có một ngày Thiều Quốc chúng ta thật sự có thể thống nhất thiên hạ, vậy thì lão vương gia chúng ta nhất định phải nhanh chóng giao quyền ra, tuyệt không tham quyền. Tới lúc đó vinh hoa phú quý nên cho lão vương gia chúng ta, thì nhất định sẽ cho thôi."
Vương Tử Nghĩa gật đầu nói: "Ừm. Đây cũng là điều ta và tổ phụ con lo lắng nhất. Con có thể nghĩ kỹ được là tốt nhất. Ta cũng sẽ đốc thúc người trong gia đình chúng ta."