Chương 282: Người của y tiên cốc đến

Vương Tự Bảo nghe xong, lạnh mặt nói: "Chiêm Sự phủ của bản công chúa muốn tuyển nữ quan, chứ không có ý định tuyển lão mụ tử."

"Chuyện này, chuyện này, dân phụ biết lỗi rồi." Nói xong câu này, Hoàng Tú Nga xấu hổ cúi đầu.

Đây là một nữ nhân đáng thương, nhưng người như vậy lại không hề thích hợp làm quan. Đầu tiên chính nàng ta còn không tự tin thì làm sao quản lý người khác được?

Vương Tự Bảo bất đắc dĩ lắc đầu. Tuyển chọn làm quan thì không được, nhưng cũng không phải không thể cho nàng ta một công việc ở Chiêm Sự phủ. Vì vậy nàng quay đầu lại nói với Lương Thần: "Ngươi xem thử có công việc vặt nào có thể sắp xếp cho nàng ta làm."

"Vâng."

Hoàng Tú Nga đã rất thỏa mãn với kết quả này, thế là vội vàng quỳ xuống dập đầu nói lời cảm tạ: "Đa tạ Trưởng Công chúa! Đa tạ Trưởng Công chúa!"

Vương Tự Bảo phất tay: "Ngươi đi xuống trước đi. Siêng năng làm việc là được."

"Vâng."

Sau khi Hoàng Tú Nga đi xuống, Vương Tự Bảo lấy bài thi vòng sơ khảo của nàng ta ra xem một chút. Thật ra bài thi của người này vẫn rất thiết thực. Ít nhất đề thứ nhất đáp án của nàng ta chính là nghĩ cách tìm một vài chuyện cho mọi người làm, để mọi người có thể tự kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Vương Tự Bảo lại hỏi nữ tử đang căng thẳng, thoạt nhìn đúng là con gái cưng kia: "Ngươi tự giới thiệu để bản công chúa nghe một chút."

Người này hít sâu một hơi rồi nói: "Dân nữ..."

Lại là một nữ tử số khổ mà thôi. Mặc dù câu chuyện của nàng không hoàn toàn giống với Hoàng Tú Nga, nhưng cũng là bị nhà chồng ức hϊếp, cuối cùng lấy việc ba năm chỉ sinh nữ nhi, không sinh được nhi tử làm lý do mà bị hưu.

Đợi người này bị đưa đi, lần đầu tiên Chiêm Sự phủ của Nhϊếp Chính Trưởng Công chúa chọn quan từ bên ngoài, nhưng lại kết thúc với kết quả không có ai trúng tuyển.

Mặc dù sau đó từng bị người khác âm thầm chế giễu, nhưng Vương Tự Bảo cũng không vì vậy mà nổi giận. Làm bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ một lần đã thành công, đây mới chỉ là khởi đầu, mặc dù cũng không hoàn hảo, nhưng ít ra nàng đã bước được bước đầu tiên rồi.

Chuyện này càng khiến cho Vương Tự Bảo cảm thấy, nếu chỉ dựa vào việc trả lời tốt các câu hỏi trong bài thi để chọn quan thì quả thật vô cùng tai hại. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng cho việc sau đó Vương Tự Bảo thúc đẩy Vương Dụ Tuần thực hiện cải cách lại trị ở Thiều Quốc.

Ngày hôm sau, quá trình chọn quan trong cung thuận lợi hơn rất nhiều. Cuối cùng, Vương Tự Bảo bổ nhiệm nhóm nữ quan đầu tiên của Chiêm Sự phủ, chủ yếu là cung nữ.

Trong đó, Tô Minh Nhiễm làm Chiêm sự chính tam phẩm, Lưu thị cũng chính là Lưu Tú Vân được bổ nhiệm làm Thiếu Chiêm sự chính tứ phẩm. Một vị trí Thiếu Chiêm sự khác tạm thời bỏ trống. Vương Tự Bảo muốn bổ nhiệm một quan nam để thuận tiện đi giải quyết chuyện bên ngoài.

Nàng còn bổ nhiệm một người giữ chức Phủ thừa chính lục phẩm, một ghế còn lại để trống, Vương Tự Bảo cũng muốn để lại cho một quan nam để tiện làm việc chung và xử lý vấn đề với vị Thiếu Chiêm sự nam. Một người làm Chủ bộ ở Chủ bộ sảnh (tòng thất phẩm), hai người ghi chép công việc (chính cửu phẩm), mấy người giữ chức Bút thϊếp thức*.

(*) Bút thϊếp thức: Là chức quan cấp dưới trong quân Bát Kỳ và nhiều cơ quan (bộ, viện) khác, mỗi kỳ có mấy chục Bút thϊếp thức, cấp bậc từ thất phẩm đến cửu phẩm, thậm chí là quan văn/võ không có phẩm cấp.

Bút thϊếp thức không có chức vị, tương đương với người làm việc theo hợp đồng lao động và làm việc tạm thời, chủ yếu đảm nhiệm vai trò trợ lý cho các vị nữ quan.

Cuối cùng dựa theo cấp bậc, bố trí cho mỗi nữ quan từ một tới bốn Bút thϊếp thức khác nhau.

Ngoài ra, lại phân cho mỗi người từ hai đến tám cung nữ làm nhân viên chạy việc vặt.

Cứ như vậy, Chiêm Sự phủ đầu tiên do Trưởng Công chúa đảm nhiệm được thành lập.

Vương Tự Bảo nhiều lần nhấn mạnh với mọi người rằng, trước mắt tất cả các nàng đều phải thử việc một năm. Trong thời gian này, nếu ai làm trái luật lệ, phạm phải sai lầm hoặc không thích hợp làm công việc này, thì nàng có thể miễn chức vụ bất cứ lúc nào.

Ngoài ra, nếu cung nữ làm việc vặt và Bút thϊếp thức biểu hiện tốt thì cũng có cơ hội thăng chức.

Nàng muốn khiến cả bộ máy đều phải hoạt động. Tư tưởng mà nàng truyền bá cho mọi người là: Đừng tưởng rằng mình làm nữ quan là có thể hưởng thụ đãi ngộ trọn đời, cũng không nên bởi mình không được làm nữ quan mà nản lòng. Chỉ cần chịu nỗ lực, chịu làm việc, chịu nghe lời, thì mọi người đều có cơ hội ngang nhau. Nếu như thâu gian sái hoạt* thì cho dù ngươi ở vị trí nào, kẻ nên miễn chức cũng đều sẽ bị miễn chức.

(*) Thâu gian sái hoạt: Khi làm việc thì đùn đẩy, trốn tránh. Khi xong việc thì lại nhận là công của mình.

Trước mắt, chuyện đầu tiên sau khi Chiêm Sự phủ được thành lập làm chính là hoàn thiện bộ máy và phân công nhiệm vụ. Mặt khác, công việc đầu tiên của các nàng sau khi nhậm chức là thu xếp các cung nữ và thái giám còn lại như thế nào.

Chuyện Vương Tự Bảo làm trước tiên là quy định thời gian đi làm, chế độ nghỉ phép và kỷ luật trong lúc làm việc của mọi người. Về phần mức lương hiện nay thì được phát theo quy định thống nhất của triều đình, nhưng thưởng phạt phải chấp hành theo chế độ thưởng phạt được lập ra sau đó.

Giờ làm việc ban đầu mà mọi người đề xuất cũng giống thời gian đại thần trong triều vào chầu, là vào giờ Mẹo buổi sáng (5 giờ). Vương Tự Bảo lập tức gạt bỏ.

Mấy người các nàng không có việc gì thì sao phải dậy sớm thế?

Cuối cùng nàng vô cùng mạnh mẽ quy định thời gian vào giờ Tỵ, cũng chính là 9 giờ sáng. Quy định giờ Ngọ (11 giờ tới 12 giờ 59 phút) là thời gian để mọi người ăn cơm và nghỉ trưa. Giờ Mùi buổi chiều (13 giờ) bắt đầu vào làm, giờ Dậu (5 giờ chiều) tan ca.

Sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến, Vương Tự Bảo còn quy định mỗi mười ngày sẽ có hai ngày nghỉ, dịp lễ tết có ít nhất mười ngày nghỉ. Hàng năm mỗi người còn có mười ngày xin nghỉ phép linh hoạt.

Thời gian biểu của công việc vừa được định ra, mọi người đều sợ ngây người. Đi làm thế này cũng thoải mái quá đi!

Vương Tự Bảo giải thích cho mọi người rằng: Chỉ có nghỉ ngơi tốt thì mới có thể làm việc tốt hơn. Nhưng cũng có một điều kiện tiên quyết, một khi gặp phải tình huống khẩn cấp thì tất cả nhân viên đều phải tăng ca, gọi phải đến ngay.

Ví dụ như lúc gặp phải các loại thiên tai, có rất nhiều nạn dân cần các nàng ra mặt thu xếp, thì nhất định tất cả phải tới làm nhiệm vụ.

Đây là sự sắp xếp tương đối nhân văn. Lúc ban đầu vẫn không có ai nhận ra ưu điểm trong đó, nhưng sau một thời gian ngắn vận hành, mọi người mới biết quyết định này anh minh đến thế nào.

Sau đó Vương Tự Bảo và mọi người cùng thiết lập ra chế độ thưởng phạt, bảo Tô Minh Nhiễm sắp xếp ca làm, ngoài ra còn phải bố trí nhân viên giám sát và thực hiện kỷ luật, tiến hành giám sát và kiểm tra đánh giá mọi người.

Nếu đã tới làm việc thì mọi người nhất định phải có tác phong đi làm. Hơn nữa có một số việc một khi không xây dựng được nền tảng tốt thì sau này sẽ rất khó thay đổi một lần nữa. Việc đầu tiên mọi người phải làm chính là nhất định phải có quan niệm thời gian, đi làm phải đúng giờ. Cũng chính vì vậy, ở vòng thi thứ hai Vương Tự Bảo mới quyết đoán loại người đến trễ.

Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Vương Tự Bảo cảm thấy mình đã sắp xếp cho mọi người giờ làm việc tương đối thoải mái, như vậy mọi người sẽ không phụ lòng thời gian làm việc không nhiều này mà làm việc chăm chỉ.

Mặt khác, Vương Tự Bảo còn bố trí cho mọi người một vài công việc theo kế hoạch, để mọi người mạnh dạn tìm một số công việc mà trước mắt họ có thể hoàn thành, rồi làm bản kế hoạch đầy đủ nộp lên. Nếu được tiếp nhận thì sẽ được khen thưởng tương ứng.

Trước mắt những nữ quan này phải từng bước thiết lập uy tín của mình, đồng thời tìm được giá trị của các nàng. Để cho người khác thấy được chỗ có ích của các nàng. Để mọi người phát hiện các nàng không phải tới chơi, mà là thật sự muốn cùng các nam nhân cống hiến cho quốc gia, muốn làm cho Thiều Quốc trở nên càng ngày càng tốt hơn. Đây mới là dự tính ban đầu khi Vương Tự Bảo muốn thành lập Chiêm Sự phủ này.

Về phần một số quốc gia đại sự, Vương Tự Bảo tự có cách riêng để các vị nữ quan phát huy tài năng, đồng thời cũng có cách riêng để các kiến nghị và kế hoạch hữu dụng được áp dụng vào thực tế.

Bố trí xong những chuyện này, Vương Tự Bảo liền lên đường trở về phủ.

Mấy ngày nay nàng và Chu Lâm Khê vẫn dựa vào chim ưng để duy trì liên lạc. Nhiệm vụ Chu Lâm Khê sắp xếp cho nàng chính là mỗi ngày một phong thư. Nàng lại không muốn nói cho Chu Lâm Khê tin tức mình đã mang thai, vì vậy, bèn trò chuyện nhiều hơn một chút về tình hình triển khai công việc bây giờ của nàng.

Có lẽ mấy ngày nay hơi mệt nên Vương Tự Bảo cảm thấy mình chẳng những thích ngủ mà còn vô cùng dễ đuối sức. Bây giờ bụng của nàng đã hơi nhô lên, nơi đó có một sinh mạng bé nhỏ đang lớn lên khỏe mạnh.

So với người ở nơi này, Vương Tự Bảo càng hiểu được tầm quan trọng của chất dinh dưỡng trong thời gian mang thai. Vì vậy, nàng ăn nhiều đồ ăn hơn so với trước đây, lại còn tăng thêm số lượng bữa ăn cho mình.

Đồng thời, nàng cũng sẽ thực hiện một số bài tập thể dục phù hợp để giữ cho mình không mập lên quá, đến nỗi không có lợi cho sinh sản.

Nơi đây cũng không có kỹ thuật điều trị tiên tiến để thực hiện mổ lấy thai khi dựng phụ* gặp nguy hiểm. Tất cả đều phải dựa vào bản thân dựng phụ đi sinh. Về phần phương pháp sinh sản dưới nước không đau đớn trên sách nói kia, thật ra Vương Tự Bảo có biết một chút, nhưng dù sao cũng là chuyện lớn liên quan đến sinh sản, nàng sẽ không liều lĩnh áp dụng.

(*) Dựng phụ: Phụ nữ mang thai.

Bởi vậy, vì an toàn tính mạng của hài tử và mình, Vương Tự Bảo quyết định trước hết vẫn nên làm những gì mình có thể làm được, chẳng hạn như tăng cường dinh dưỡng và tập thể dục thích hợp, hơn nữa còn phải phơi nắng hàng ngày.

Vì Vương Tự Bảo không ở cùng cha mẹ chồng, mỗi ngày cũng không cần phải đúng giờ tới thỉnh an, vì vậy, dù đã mang thai được hơn ba tháng nhưng người nhà họ Chu cũng chẳng ai hay biết.

Mãi đến lúc Mã Tử Kiện và Tôn Xảo Dịch đến, chuyện này mới bị lộ ra. Đương nhiên, Vương Tự Bảo không muốn lừa gạt bọn họ, cũng không có ý định giấu giếm quá lâu. Chẳng qua nàng chỉ không biết nên giải thích như thế nào về chuyện tại sao đến bây giờ nàng chưa báo tin mừng cho bọn họ mà thôi.

Hai người Mã Tử Kiện và Tôn Xảo Dịch tới Thiều Vương phủ trước. Chung quy Mã Tử Kiện cũng tương đối quen thuộc với hai phu thê Chu Lâm Khê Vương Tự Bảo. Ngoài ra, Mã Tử Kiện cũng có sự tín nhiệm và sùng bái không thể giải thích được đối với Vương Tự Bảo.

Vốn lần này Chu Lâm Khê viết thư cho Cốc chủ Y Tiên Cốc là vì muốn một lang trung khá giỏi việc chữa sẹo. Mặt khác, hắn còn bảo bọn họ mang nhiều thánh dược tuyết liên cao trừ sẹo tới. Kết quả vừa nghe nói phải tới Thiều Vương phủ, Mã Tử Kiện bèn muốn đi theo cùng, xem có phải Vương Tự Bảo lại có chủ ý mới gì hay không. Cuối cùng Mã Tử Kiện liền dùng danh nghĩa hộ tống tiểu sư muội để đi theo tới đây.

"Xin chào Thiều vương phi." Hai người là nhân sĩ giang hồ, vì vậy không hành đại lễ trước mặt Vương Tự Bảo mà chỉ tùy ý ôm quyền.

Vương Tự Bảo cũng không cảm thấy bị người ta khinh thường, mà ngược lại cảm thấy hết sức mới lạ.

Chỉ cần là người hiện đại, sau khi từng xem danh tác của lão tiên sinh Kim Dung hoặc là tivi, thì đều sẽ có một giấc mộng võ hiệp.

Đương nhiên Vương Tự Bảo cũng không ngoại lệ. Trên thực tế, trước kia nàng học tập võ công với Vương lão Quốc công chính là vì muốn thực hiện giấc mộng này của mình.

Mặc dù luyện được võ công không tệ, thế nhưng quả thật nàng vẫn chưa có cơ hội lang bạt ở chốn gọi là giang hồ.

Lời kịch kinh điển "Chỗ có người thì sẽ có giang hồ", trước giờ Vương Tự Bảo chưa từng quên.

Trên thực tế, nàng cũng từng trải qua hai lần ám sát, vì cứu Vương Hử mà còn đánh nhau với tặc nhân, thậm chí trải qua hai cuộc phản loạn ở Đại Ung và Thiều Quốc, nhưng trước sau cũng chưa tìm được cái loại cảm giác hào hiệp hiệp cốt nhu tràng*, khoái ý ân cừu**, trường kiếm giang hồ. Vương Tự Bảo luôn cảm thấy đó mới thật sự là giang hồ.

(*) Hiệp cốt nhu tràng: Bên ngoài cứng rắn nhưng tính cách lại phóng khoáng, thoải mái.

(**) Khoái ý ân cừu: Có ân báo ân có oán báo oán.