Chương 9: Thú nhận

Lâm gia rất ít khi có không khí trầm trọng như vậy.

Ngay cả lúc nhận Lâm Diệu Ngữ cũng không có.

Lâm Diệu Ngôn ngồi bên cạnh Lâm Lang, thân thể căng chặt như dây đàn, đôi tay quy củ, đặt ở đầu gối, mặt cúi xuống, đôi mắt có chút trống rỗng.

Lâm Lang nhận thấy được cô khẩn trương và bất an nên đem tay anh đặt lên tay cô, đem bàn tay nhỏ nắm chặt chẽ hoàn toàn bao bọc lấy.

Lâm Diệu Ngôn giãy giụa nhưng vẫn không tránh thoát được.

Cuối cùng không có biện pháp, đành phải mặc kệ Lâm Lang.

Lâm Diệu Ngữ sau khi phát hiện ra, mắt chỉ nhìn xuống đùi, muốn tận lực giảm thấp cảm giác tồn tại.

Trần Tinh và Lâm Hành Thiện đem chi tiết này xem vào đáy mắt, bỏ vào đáy lòng.

Hai vợ chồng nhìn nhau liếc mắt một cái, cuối cùng Lâm Hành Thiện - trụ cột gia đình mở miệng trước :“Các con… Ở bên nhau?”

Lâm Diệu Ngôn "Dạ" một tiếng.

Lâm Lang ngữ khí kiên định nói : “Đúng vậy.”

Hai vợ chồng lại liếc nhau.

Lâm Hành Thiện yên lặng, đáy lòng thở dài, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai “Các con… làm chuyện đấy chưa?”

Trần Tinh cạn lời, không nghĩ rằng chồng hỏi đến trắng ra như thế.

Lâm Diệu Ngữ cũng không nhịn nổi "phụt" một tiếng bật cười.

Không khí nghiệm túc cũng nhẹ nhàng hơn.

Chỉ có đầu Lâm Diệu Ngôn càng ngày càng cúi xuống thấp, hận không thể lập tức tìm cái lỗ để chui vào.

Cô rất muốn chạy trốn.

Nhưng lực đạo tay Lâm Lang bắt lấy tay cô lớn hơn nữa, Lâm Diệu Ngôn nghi ngờ rằng tay cô trong giây tiếp theo có thể sẽ bị Lâm Lang bóp gãy.

Trong không khí yên tĩnh, Lâm Lang vẫn như lần đầu tiên trả lời giống nhau, kiên định nói “Đúng vậy.”

Lâm Hành Thiện đập mạnh vào bàn, tức giận mắng: “Thật hư hỏng!”

Mắng xong còn chưa đủ, còn cầm lấy ly trà nóng, ngay khi thấy chồng định ném ly trà, Trần Tinh đã nhanh tay ngăn cản.

Lâm Hành Thiện cũng phát hiện ra bản thân quá mức kích động, vội vàng khụ hai tiếng.

Trần Tinh cùng hắn nhiều năm phu thê, tất nhiên là ăn ý mười phần, tiếp nối chồng nói: “Lâm Lang, mẹ vẫn luôn cho rằng con là người luôn khiến người khác yên tâm, biết đúng mực, không nghĩ tới…”

Trần Tinh nói đến đây, đột nhiên có chút không biết nên nói tiếp như thế nào, bởi vì khi cô mang thai Lâm Lang, hai người cũng chưa có lãnh giấy chứng nhận.

May mắn thay Lâm Lang không biết suy nghĩ hiện tại của Trần Tinh, có chút vội vàng xen vào lời nói của mẹ : “Ba, mẹ, ta yêu Diệu Ngôn thực sự. Nếu như đời này mà kết hôn, ta cũng chỉ cưới Lâm Diệu Ngôn.”

Lâm Lang từ nhỏ thành thục ngoan ngoãn, tính cách độc lập, khiến ba mẹ ngoài vì con xuất sắc mà cảm thấy vui mừng và vinh dự, kỳ thật cảm xúc trong lòng cũng vô cùng phức tạp, rốt cuộc thời gian vô tình trôi qua, con cứ trưởng thành nhanh như vậy, cũng không có cho bọn họ cảm nhận được niềm vui sướиɠ khi cùng con trưởng thành.

Cũng bởi vậy, hai vợ chồng sẽ thiên vị Lâm Diệu Ngôn dính người, đáng yêu, hay làm nũng hơn một chút.

Tuy rằng sau này biết rằng Lâm Diệu Ngôn không phải con do mình sinh ra, nhưng tình yêu và sự sủng ái dành cho cô từ khi còn nhỏ đã cắm rễ trong lòng, không phải là thứ chỉ cần hai chứ huyết thống là có thể trừ khử.

Chỉ là hai người trăm lần cũng không nghĩ được rằng, Lâm Lang không phải lấy thân phận anh trai đối với em gái, mà lấy thân phận của một nam nhân đối nữ nhân thích Diệu Ngôn?

Dựa theo tính tình của Lâm Lang, tình cảm này tuyệt đối không thể nào là từ khi hắn biết Diệu Ngôn không phải em gái của mình mới bắt đầu.

Anh trai có tình yêu với em gái chính là lσạи ɭυâи.

Từ ngữ này đối với Trần Tinh cùng Lâm Hành Thiện là khó có thể tiếp thu.

Cũng bởi vậy mới có trường hợp hiện tại.

Bằng không, Diệu Ngôn khi là con dâu của họ, Trần Tinh và Lâm Hành Thiện vui vẻ không kịp, làm sao mà có thể không đồng ý chứ?

Lâm Lang rất thông minh, cũng vô cùng hiểu biết cha mẹ hắn.

Hắn rất nhanh đã biết rằng khả năng cha mẹ sẽ không đồng ý sẽ cao, vài phút trầm mặc qua đi, nhắm mắt nói: " Ý nghĩ của cha mẹ hoàn toàn không sai, cụ thể là khi nào thì con không biết, nhưng con từ lúc còn rất nhỏ đã thích Tiểu Ngôn.”

Lâm Hành Thiện và Trần Tinh cũng không nghĩ đến con trai của mình sẽ đột nhiên trực tiếp nói ra phỏng đoán của bọn họ nhưng lại không dám tin đó là sự thật .

Lâm Diệu Ngữ cũng vô cùng kinh ngạc. Trong lòng không khỏi cảm thán anh trai này của mình thật dũng cảm.

Trái lại Lâm Diệu Ngôn, khuôn mặt bị tóc dài rũ xuống che khuất hơn nửa, làm người không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Thật ra, Lâm Diệu Ngôn cũng đang ngây ngẩn cả người.

Tình yêu của Lâm Lang đối với nàng chính là dục vòng chiếm hữu vô cùng nguy hiểm, kỳ thật từ nhỏ đã bắt đầu có biểu hiện, nhưng cô vẫn không quá tin tưởng việc Lâm Lang từ nhỏ đã thích cô, rốt cuộc, điều này quá bất thường.

Nhưng hiện tại khi nghe Lâm Lang chính miệng thừa nhận, Lâm Diệu Ngôn trong lòng ngược lại ngũ vị tạp trần.

Có người như vậy theo thời gian trưởng thành, lấy phương thức âm thầm như vậy yêu chính mình, cô không biết nên sợ hãi, hay nên cảm thấy vinh hạnh, tựa hồ giữa hai người có điểm hư ảo, lại như giữa hai người đã được định sẵn.

Lâm Hành Thiện tức giận nói to, thực mau đánh gãy suy nghĩ rối loạn của cô “Ngươi đúng là nghiệt tử! Ngươi có biết chính mình đang nói gì hay không? Hả? Ngươi có cảm thấy xấu hổ hay không! Đây là hành vi không bằng cầm thú ngươi có biết hay không!”

Nói xong một tràng dài, Lâm Hành Thiện hung hăng thở hổn hển, sau đó, cảm xúc hỗn loạn, bất ngờ cầm lấy ly sứ trên bàn, lần này Trần Tinh chưa kịp phản ứng, ly sứ đã bị Lâm Hành Thiện ném đi.

Hướng thẳng mặt Lâm Lang.

“Lão Lâm!”

“Ba!”

“Diệu Ngôn ──”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~