Chương 2 : Công bố thân phận

Lâm Diệu Ngôn khi đó mới biết được, người bà ngoại chưa từng gặp cũng có đôi mắt phượng vô cùng đẹp.

Tiểu cô nương ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhìn ảnh chụp bà ngoại cô được bảo quản cận thận.

Trên ảnh chụp mẹ vẫn là học sinh, đứng bên cạnh là ông ngoại thời còn trẻ , ông ngoại ôm một nữ tử mặc sườn xám nụ cười thật nhẹ nhàng.

Diệu Ngôn nghĩ rằng đây chính là bà ngoại.

Đuôi mắt của bà ngoại cũng dài cong cong hệt như cô

Tiểu cô nương trong lòng khổ sở liền biến mất vì cô giống ôn nhu yêu kiều bà ngoại . Lại vô cùng cao hứng vì chính mình là con của cha mẹ chứ không phải con hoang không biết nơi nào.

“Thấy cái này Diệu Ngôn đã tin chưa?” Thấy nữ nhi bộ dáng ngoan ngoãn an tĩnh , Trần Tinh thương tiếc.

“Dạ.” Diệu Ngôn dùng sức gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn mẹ, yêu kiều kêu một tiếng. “Mẹ.”

“Diệu Ngôn thích nhất mama.”

"Thật kì lạ, nhà người khác đều nói con gái là tri kỷ tiểu áo bông của cha, thế nào tới nhà của chúng ta lại trái ngược?” Ở một bên nhìn nhìn mẹ con tình thâm, Lâm Hành Thiện ra vẻ ghen tị nói.

Trần Tinh hờn dỗi chồng

Diệu Ngôn không hiểu “Tri kỷ tiểu áo bông” là gì, nhưng nhìn mẹ lại nhìn ba, đột nhiên, nhảy xuống sô pha chạy đến Lâm bên cạnh Hành Thiện, ôm chặt hắn đùi. “Ba ba, Diệu Ngôn cũng thích nhất ba ba

Bộ dáng đáng yêu hoàn toàn chọc cười hai phu thê.

Chuyện này ngoài mặt bỏ qua.

Nhưng thực tế, Trần Tinh cùng Lâm Hành Thiện hai người trong lòng giận dữ, nặng nề chỉnh đốn cả biệt thự.

Sau này khi lớn lên Diệu Ngôn mơ hồ nhớ lại, tựa hồ là tự lần đó, cả biệt thự ngoại trừ quản gia trung thành, tận tâm chăm sóc Lâm Hành Thiện từ nhỏ đến lớn, toàn bộ người làm bị thay đổi, Diệu Ngôn cũng không còn nghe được người lời ra tiếng vào nói mình cùng cha mẹ lớn lên không giống nhau, cô không phải là con của cha mẹ

Lâm Diệu Ngôn cũng đều suýt nữa quên chuyện này.

Cho đến giờ khắc này, cô đứng ở trong quen thuộc, ấm áp đại sảnh, cảm thấy chính mình như người xa lạ, mờ mịt vô cùng sợ hãi.

Nữ tử kia phát hiện nàng.

Ánh mắt nữ tử trong suốt,đơn thuần. Trần Tinh phát hiện nữ tử tầm mắt, quay đầu lại theo.

Nàng trong nháy mắt kinh ngạc cùng áy náy.Từ đó, Lâm Diệu Ngôn biết rằng không phải tất cả lời đồn đều chỉ là lời đồn, đôi khi, nó cũng sẽ trở thành hiện thực bất hạnh.

Chuyện xưa theo mô hình cũ, không có ân oán tình thù gì, chỉ là một lần ngoài ý muốn ôm sai con mà thôi.

Ôm sai con của hai nhà lại đều là họ Lâm.

Chỉ là bên này Lâm gia tự mình phát triển to lớn vững mạnh trở thành danh gia vọng tộc, mà bên kia Lâm gia,nam chủ nhân mở một nhà hàng nhỏ lại rất đông khách, nữ chủ nhân là nhân viên công vụ.Hai vợ chồng sống đầy đủ ấm no, hàng ngày trôi qua vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.Tuy vậy nhưng lại không có con

Cha Lâm cùng mẹ Lâm hai người thân thể trạng thái cũng không có vấn đề gì, nhưng phải mất gần mười năm sau, mới vất vả hoài thai, vì vậy vô cùng vui vẻ.

Trong trí nhớ của Lâm Diệu Ngữ ,cha Lâm cùng mẹ Lâm đều là người rất tốt, tuy rằng gia cảnh chỉ là khá giả, lại thật sự là đem nàng nuôi dưỡng như một tiểu công chúa, một nhà ba người cuộc sống cũng là đầy đủ gia vị, Bất đắc dĩ lại xảy ra biến cố , Lâm Diệu Ngữ học tiểu học năm thứ hai, Lâm mẹ ngoài ý muốn có bệnh nặng nhưng không chữa trị nên một tháng sau đã qua đời.

Từ đây, Lâm cha thay đổi, buồn bực không vui, ý chí tinh thần sa sút.

Đặc biệt sau khi thu hồi cảm xúc, say rượu là chuyện thường ngày, tuy rằng chưa từng đánh chửi Lâm Diệu Ngữ, lại coi nàng như không khí.Chưa đến nửa năm, tiêu hết tài sản sở hữu, cuối cùng tự sát.

Lâm Diệu Ngữ trở thành một cô nhi.

Cho đến khi Lâm Diệu Ngôn vì trao đổi học sinh mà ra nước ngoài, Lâm thị xí nghiệp tổ chức phát biểu quan trọng về sản phẩm mới. Chủ tịch Lâm Hành Thiện đi cùng phu nhân Trần Tinh tay trong tay tham dự. Trong bữa tiệc, Lâm Diệu Ngữ nghỉ hè nên đến Lâm thị làm việc không chú ý đυ.ng phải Trần Tinh.

Lâm Diệu Ngữ không biết Trần Tinh thân phận nhưng vẫn xin lỗi thành khẩn, Trần Tinh tất nhiên là không để ý việc nhỏ này, chỉ là thấy cô gái này lớn lên thanh tú trắng trẻo, cùng với ở bên ngoài hỗ trợ ,khuôn mặt nhỏ bị phơi đỏ bừng. Cũng không biết làm sao mà trong lòng mềm nhũn, liền cùng Lâm Diệu Ngữ hàn huyên vài câu.

Không tưởng lần nói chuyện này nhưng tới mười phút.

Trần Tinh không nghĩ tới cô gái cùng con gái cùng tuổi, thoạt nhìn rất có giáo dưỡng, bối cảnh gia đình rất đáng thương, sau khi cha mẹ rời khỏi thế giói, Lâm Diệu Ngữ bị đưa đến cô nhi viện, chỉ là cô nhi viện kinh doanh không tốt. Không lâu trước đây đóng cửa, cho nên hiện tại nàng một mình ở bên ngoài thuê phòng nhỏ, vừa học vừa làm kiếm tiền học cùng sinh hoạt .

Lâm Diệu Ngữ kể chuyện vô cùng bình thản, lại không khó nghe ra sự lạc quan rộng rãi, không oán trời trách đất, Trần Tinh nhất thời nổi lên tình mẫu tử, nghĩ nữ nhi vừa lúc không ở nhà, nổi lên chủ ý cho Lâm Diệu Ngữ đến nhà mình công tác , cũng để bồi nàng giải ưu buồn.

Lâm Diệu Ngữ vốn dĩ không phải tự nguyện, chỉ là không chịu nổi Trần Tinh liên tục nài nỉ nàng, nàng đáy lòng đối với nữ nhân trang điểm mỹ, lệ cao nhã, lại ngoài ý muốn có bình dị gần gũi hảo cảm, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Người đến Lâm gia làm việc phải ở lâu dài. Lâm Hành Thiện suy xét an toàn,cho người kĩ càng điều tra một phen, đối Lâm Diệu Ngữ tất nhiên là không ngoại lệ.

Không nghĩ rằng này thói quen này, thế nhưng ngoài ý muốn tra ra năm đó ôm sai con sự tình .

Trần Tinh cùng Lâm Hành Thiện không khỏi cảm thán tạo hóa trêu người.

Tuy nói với Lâm Diệu Ngữ có nhiều thiệt thòi, nhưng nuôi dưỡng Lâm Diệu Ngôn từ nhỏ đến lớn tích lũy khắc sâu cảm tình không phải là giả, cũng bởi vậy, vợ chồng hai người vì hai đứa nhỏ thân phận thực sự phiền não một thời gian.

Sau đó, Lâm Diệu Ngôn cùng Lâm Diệu Ngữ, còn có Lâm gia lão thái gia đồng ý, Lâm Hành Thiện đưa ra công bằng biện pháp .

Ở hai người 18 tuổi sinh nhật, Lâm Hành Thiện tổ chức lễ thành niên xa hoa cho cả hai người. Ở lễ thành niên, đồng thời tuyên bố, Lâm Diệu Ngữ chính là Lâm gia thất lạc nhiều năm nữ nhi, còn Lâm Diệu Ngôn là Trần Tinh nhận nuôi con của một bằng hữu

Mọi người ồ lên.