*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa rồi tình hình căng thẳng nghiêm trọng.
Sau khi Mặc Vân Khinh rời đi, luồng khí bức người đó biến mất ngay lập tức. Mặc Phùng Dương liếc nàng một cái: “Mắt của nàng đang nhìn đi đâu? Chỉ thấy nam nhân khác có sát khí mà không nhận ra nam nhân của nàng cũng có sát khí?”
Vân Khương Mịch: "..”.
Nam nhân của ai?
Nàng giả vờ như không nghe thấy, bước nhanh ra cửa. Nhìn khung cửa đã bị biến dạng không nhịn được nói: “Vị Doanh vương này cũng thật là, trước khi đi còn làm hỏng cả cổng lớn của vương phủ chúng ta. Vương gia, ngài mau chóng đến cửa yêu cầu ngài ấy bồi thường thiệt hại”
Mặc Phùng Dương phớt lờ nàng, chỉ phân phó hạ nhân đi mời đại phu cho người hầu bị thương sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, Vân Khương Mịch vội vàng đuổi theo: “Thϊếp thân đang nói chuyện với ngài mà. Thϊếp thân đã nghĩ hôm nay ngài và Doanh vương không chết không ngừng, sao nói đi là đi luôn rồi?”
“Không chết không ngừng?”
Mặc Phùng Dương đột ngột dừng lại, Vân Khương Mặc không ngờ hắn sẽ dừng đột ngột nên không kịp phanh lại, trán nàng đập mạnh vào lưng hắn.
Tên nam nhân này được làm bằng đá à? Nàng đau đớn, nhăn nhó che trán nhìn hắn: “Trước khi dừng lại ngài có thể bảo trước không?”
Mặc Phùng Dương trừng mắt nhìn nàng: “Nàng nghĩ bổn vương và Tam ca sẽ không chết không ngừng, cho nên nàng đi theo với mục đích thu xác ch bổn vương?”
“Bị đoán đúng tim đen thật sự sẽ rất xấu hổ đấy” Vân Khương Mặc cười khúc khích, cũng không phải đến thu xác Vân Phùng Dương. Nàng biết, dù gan Mặc Vân Khánh có to hơn nữa cũng không dám trực tiếp gϊếŧ chết Mặc Phùng Dương.
Nàng chỉ muốn đến xem mâu thuẫn của họ sẽ tiến đến mức độ nào. Tốt nhất là trực tiếp đánh nhau, cả hai cùng bị thương thì người hưởng lợi là Vân Khương Mịch nàng.
Nàng cười hắc hắc.
Trong mắt Mặc Phùng Dương lóe lên một tia phức tạp: “Không được như mong muốn của nàng có phải do lỗi của bổn vương không?”.
Mặc dù nói như vậy nhưng hắn không tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ, e là cuộc chiến mới chính thức vén màn. Trước mắt Tam ca sẽ không dám xé mặt nạ với bổn vương”
Hôm nay đến chẳng qua để thăm dò thái độ của hắn mà thôi. Ngay cả khi lại náo đến trước mặt Mặc Quốc Thiên thì chuyện này vẫn là Mặc Vân Khinh sai.
Phải nói rằng Vân Khương Mịch đã đoán đúng. Mặc Vân Khinh ôm một bụng lửa quay về phủ Doanh vương.
Hai đứa con gái của hắn ta đang ngủ trưa, Tần Nghiên Tuyết vừa nghe được hắn ta đã trở về liền đến chính điện.
Vừa vào cửa đã thấy khuôn mặt âm lãnh của hắn nàng ta nhíu mày hỏi: "Vương gia sao thế? Không phải là đến phủ Minh vương tìm Minh vương tính sổ sao?”.
Thế nào lại trở về mới bộ mặt hôi hám kia?
Chẳng lẽ có gì không thuận lợi? Nhìn thấy Tần Nghiên Tuyết, Mặc Vân Khánh lại nhớ đến những lời Vân Ngọc Linh nói với hắn ta.
Nàng ta nói Tần Nghiên Tuyết có hôn ước với Mặc Phùng Dương, bất kể có quan hệ gì với Mặc Phùng Dương hay không, với hắn ta mà nói đều là đôi giày rách.
Bao năm qua trong mắt mọi người Tần Nghiên Tuyết sớm muộn gì cũng là nữ nhân của Minh Vương, Mặc Vân Khinh hắn thật đẹp mặt.
Chính là vì nghe được những lời này, hắn ta nhìn Tần Nghiên Tuyết không vừa mắt, trong lòng thắt lại. Vừa lấy lại được cân bằng lại nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta trước mặt, hắn lại càng tức giận cầm chén trà trong tay ném mạnh vào chân Tần Nghiên Tuyết.
"A."
Tần Nghiên Tuyết sợ hãi hét lên một tiếng.
Nước trà nóng làm ướt gấu váy của nàng ta, những mảnh vỡ bay tung toé khắp sàn nhà.
“Vương gia, ngài làm gì vậy?”
Tần Nghiên Tuyết quay người lại, không dám tin nhìn hắn. Từ trước đến nay dù phu thê họ không hòa hợp cũng chưa đến bước phải động tay động chân.
Hành động của Mặc Vân Khinh hôm nay thực sự khiến nàng ta sợ hãi.
“Làm gì? Nàng nói đi có phải nàng đang nghe ngóng tin tức cho lão Thất? Nàng ở bên cạnh bổn vương để tiện cho việc truyền tin cho hắn? Nàng với hắn có phải là tình cũ không quên?”
Mặc Vân Khinh đứng dậy, tức giận gầm lên.
Hắn ta hung ác nhìn chằm chằm Tần Nghiên Tuyết, cặp mắt nhuốm đầy tơ máu, giống như một con thú hoang đang giận dữ.
Trông thật kinh khủng. Tần Nghiên Tuyết ngây người nhìn hắn ta, tựa hồ như chưa từng quen biết hắn ta.
Sau một lúc lâu nàng ta mới khóc lóc hỏi: “Vương gia, ngài đang nói gì vậy? Thϊếp thân nghe ngóng tin tức cho ai? Thϊếp thân tình cũ không quên với ai?”
“Bớt giả bộ cho bổn vương”
Mặc Vân Khinh sải bước đi tới, dùng lực nắm chặt cổ tay Tần Nghiên Tuyết: “Tần Nghiên Tuyết, bổn vương cảnh cáo nàng, đừng có giở trò trước mặt bổn vương. Nàng hiện giờ đang là Doanh vương phi, nàng phải nhớ kỹ thân phận của mình. Nếu như dám phản bội bổn vương, bổn vương sẽ khiến nàng muốn sống không được muốn chết cũng không xong”
Hắn dùng lực rất mạnh, Tân Nghiên Tuyết đau đến nhíu mày, cả khuôn mặt nhăn nhó. “Vương gia, ngài làm đau thϊếp thân”
Lúc này Mặc Vân Khinh mới nhẹ nhàng thả lỏng tay, cặp mắt đỏ tươi nhìn nàng ta chằm chằm: “Bổn vương thực sự hối hận vì đã cưới nàng. Nàng ngay cả Vân Khương Mịch cũng không bằng”
Lời nói này khiến trái tim Tần Nghiên Tuyết đau nhói. Mặc Vân Khinh có thể nói nàng ta thế nào cũng được nhưng không được nói nàng ta không bằng Vân Khương Mịch.
“Vương gia, sao ngài lại đối xử với thϊếp thân như vậy? Thϊếp thân chỉ là quan tâm ngài, hỏi thăm ngài vài câu, thϊếp thân là phu nhân của ngài, lo lắng cho ngài, tại sao lại đối xử với thϊếp thân như vậy?”
Nhìn thấy Mặc Vân Khinh muốn đi, nàng ta vội nắm lấy ống tay áo của hắn ta.
Tần Nghiên Tuyết lệ rơi đầy mặt: “Vương gia, thϊếp thân đã sinh cho ngài hai đứa con gái, chúng ta kết nghĩa phu thê mấy năm rồi, lẽ nào ngài không thương xót thϊếp thân chút nào sao?”.
Mặc Vân Khinh dùng lực rút tay lại, hắn ta lạnh lùng liếc nàng ta một cái, đẩy mạnh nàng ta ra rồi sải bước đi ra ngoài.
Tần Nghiên Tuyết bị hắn ta đẩy ra ngã vào mảnh sành vỡ, chân tay bị mảnh sành làm xây xước. Nàng ta đau đớn hét lên, mùi máu tràn ngập khắp phòng.
Mặc Vân Khinh rời đi không quay đầu nhìn lại.
Những gì hắn vừa nói giống như roi quất vào trái tim nàng ta, vết thương trên người không đau đớn bằng vết thương trong lòng. Tần Nghiên Tuyết nàm trên mặt đất, tâm như tro tàn bắt đầu khóc lóc.
Mọi người chỉ biết nàng ta là Doanh vương phi hào quang vô tận, nhưng nàng ta là người duy nhất biết được nỗi cay đắng phía sau.
Sau khi Mặc Vân Khinh đi ra ngoài, Tử Thanh nha hoàn của Tần Nghiên Tuyết vội vàng đi vào,
“Vương