*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vân Khương Mịch nhìn lên, chỉ thấy Mặc Phùng Dương trong bộ đồ gấm màu đen bước lại gần.
Toàn thân tràn ngập sát khí, sát ý trong mắt hắn vẫn chưa hoàn toàn phai đi, sắc mặt hắn u ám, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra rằng hắn đang cảm thấy khó chịu.
Nàng không nhịn được mà cau mày.
Người đàn ông này, ngày thường đùa giỡn cùng nàng thì cũng thôi đi. Sao lại ở trước mặt Vân Ngọc Linh. mà không nể mặt nàng, nhe răng múa vuốt với nàng chứ?
Như thế thì nàng còn mặt mũi nào nữa chứ, thật xấu hổ! Vì vậy Vân Khương Mịch vội vàng cười nói: "Vương gia đã trở lại."
"Nhị muội muội hôm nay đến là để mời chúng ta trở lại phủ Quốc Công vào tháng sau, tham dự thọ yến. của cha."
Nàng nghênh đón hắn, chủ động nắm lấy cánh tay Mặc Phùng Dương, ngón tay nhéo hắn mà không để lại chút dấu vết.
Mặc Phùng Dương cảm thấy lưng đau nhói, thân thể thoáng chốc cứng đờ. Hắn nhanh chóng hiểu ý nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: "Thật sao? Nếu đã như vậy thì nên trở về một chuyến" Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Vân Ngọc Linh, sắc mặt lại thay đổi! Có vẻ như tin đồn là đúng, con tiểu tiện nhân Vân Khương Mịch này thật sự là cá muối xoay người!
Động tác nàng kéo Mặc Phùng Dương rồi nhéo hắn rơi vào mắt Vân Ngọc Linh đã trở thành hai người đang tỏ ra ân ái...
Thậm chí đối với việc trở lại phủ Quốc Công để chúc thọ Vân Bách Tùng, Mặc Phùng Dương thậm chí còn không từ chối, ngược lại, hắn còn làm theo lời nàng và nói rằng nên trở về tham dự.
Đây không phải là đối với nàng bảo sao làm vậy ư?!
Chuyện gì đang xảy ra với vị Minh Vương này vậy?! Không phải hắn hận Vân Khương Mịch nhất sao?!
Cho dù Vân Ngọc Linh có ổn định đến đâu, lần này cũng không thể không thay đổi sắc mặt, dụi dụi mắt còn tưởng mình nhìn lầm.
Từ khóe mắt nhìn thấy sắc mặt của nàng ta đã biến đổi, trong lòng Văn Khương Mịch cười khẩy, nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ: "Vương gia có một không? Để thϊếp thân bóp vai cho người."
Mặc Phùng Dương nghe giọng điệu dịu dàng của nàng chỉ cảm thấy sởn cả da gà.
Bóp vai?
Nàng không phải định tháo vai của hắn đi?! Hắn vội vàng cười xua tay: "Không cần."
"Vương phi xử lý việc nội bộ trong phủ còn mệt hơn bổn vương. Vẫn là bổn vương nên đấm lưng, xoa bóp vai cho nàng thì hơn!"
Nói xong, hai người đã ngồi xuống.
Vân Ngọc Linh ngẩng đầu nhìn lên, quả thật thấy Mặc Phùng Dương đang đứng sang một bên, nhẹ nhàng đấm lưng cho Vân Khương Mịch...Nàng ta suýt rớt cằm vì kinh ngạc!
Ngài rõ ràng là Minh Vương đấy!
Nếu bị tiểu tiện nhân Vân Khương Mịch này hạ cổ gì đó, hay nói những lời đe dọa, thì ngài hãy chớp mắt mấy cái đi!
Trong lòng Vân Ngọc Lan rít gào.
"Thời gian cũng không còn sớm, bổn vương phân phó phòng bếp, hôm nay nấu thêm vài món nữa, chiêu. đãi Vẫn nhị tiểu thư thật tốt."
Ánh mắt của Mặc Phùng Dương rơi vào Vân Ngọc Linh, ý cười trên mặt có chút phai nhạt đi vài phần, khôi phục lại bộ dáng âm u thường ngày, chính là Minh Vương mà Vân Ngọc Linh quen thuộc.
Khi quay lại nhìn Vân Khương Mịch, ngay cả khóe mắt cũng đều mang ý cười. "Dù sao cũng là muội muội của nàng, không thể nào bạc đãi với người ta đi"
"Cảm ơn Vương gia! Vậy thì dựa theo phân phó của Vương gia mà làm đi."
Vân Khương Mịch gật đầu, hướng ra ngoài cửa nói: "Người đầu! Hôm nay bảo phòng bếp chuẩn bị thêm một ít món ăn.".
"Vâng, thưa Vương phi." Hạ nhân ở ngoài cửa lập tức đáp lại, cung kính nhận lệnh. Vân Ngọc Linh đứng ở cửa trợn tròn mắt nhìn cảnh này, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Cho đến khi, Vân Khương Mịch lên tiếng gọi nàng ta ra, vẫy tay với nàng ta: "Nhị muội muội còn đứng đó. làm gì vậy? Mau vào đây ngồi nói chuyện!"
Bất đắc dĩ, Vân Ngọc Linh đành cắn răng chịu đựng bước vào. Lúc này, muốn đi cũng không được. Nếu không đi, cũng có thể nhân cơ hội để xem rốt cuộc Vân Khương Mịch đang định làm cái quái gì! Tại sao trong một đêm lại có thể cá muối xoay người... Vân Ngọc Linh thừa lúc dùng cơm trưa, định nhìn kỹ cánh cửa kia.
Ai ngờ trước khi dùng cơm trưa, Vân Khương Mịch đã cho nàng ta một đạo “sấm sét giữa trời quang”!
Nhìn Phong Bảo ngồi ở bên cạnh nàng, giống với nàng đến chín phần, Vân Ngọc Linh không khỏi ngẩn. người: "Tỷ tỷ, cái này, đứa nhỏ này là ai vậy?"
"Đây là con của tỷ"
Vân Khương Mịch hào phóng giới thiệu: "Phong Bảo, vị này chính là muội muội của mẫu thân, là dì của con."
"Chào dì."
Phong Bảo ngoan ngoãn gọi nàng ta một tiếng, sau đó đi đến bên nàng ta duỗi tay ra, chớp chớp đôi mắt to đen láy: "Lần đầu tiên gặp mặt, mong dì chỉ bảo nhiều hơn."
Vân Ngọc Linh: ".."
Lần này, nàng ta hoàn toàn hóa đá.
Nàng ta không biết Vân Khương Ngọc vẫn còn một đứa con trai lớn như vậy?! Sau khi hoàn hồn, nàng ta vội vàng gật đầu: "Phong Bảo, cháu thật đáng yêu" "Lời khen của dì tuyệt đối không cần để ý."
Phong Bảo chép chép miệng: "Mẹ cháu nói, lần đầu tiên nhìn thấy trưởng bối, trưởng bối đều sẽ cho tiền. lì xì."
"Tiền lì xì?"
Đó là thứ gì?
Đầu óc Vân Ngọc Linh mờ mịt, nhìn về phía Vân Khương Mịch theo bản năng, nhưng lại thấy nàng duỗi hai ngón tay ra xoa xoa. Ý tứ này thật rõ ràng, nên cho tiền!
Dù sao Phong Bảo cũng ngoan ngoãn gọi dì, cái này không có gì có thể nói lại đi?
Vân Ngọc Linh vội vàng cởi túi tiền bên thắt lưng đưa cho Phong Bảo:
"Phong Bảo, hôm nay dì ra ngoài không mang theo tiền" "Việc này mong cháu đừng ghét bỏ nhé."
Cô nhét túi tiền vào tay Phong Bảo: "Lần sau chúng ta gặp nhau, dì nhất định sẽ chuẩn bị một hồng bao lớn cho cháu!"
"Không chê đâu ạ! Cám ơn dì" Phong Bảo ngoan ngoãn cảm ơn, nhưng Mặc Phùng Dương đột nhiên kêu to: "Phong Bảo, quay lại" Chỗ ngồi của cậu bé là giữa Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch.
Nghe thấy tiếng gọi của Mặc Phùng Dương, cậu bé dùng đôi chân ngắn cũn của mình mà chạy về phía sau, nũng nịu trèo lên ghế đẩu rồi tự mình ngồi xuống. Mặc Phùng Dương gắp một cái chân gà lớn bỏ vào trong bát của cậu bé: "Món chân gà om mà con yêu thích nhất."
Phong Bảo vui vẻ cắn một miếng to.
Vân Ngọc Linh không thể hiểu nổi.
Phong Bảo này là con của Vân Khương Mịch... Chẳng lẽ là con trai của nàng và Mặc Phùng Dương?!
Nếu không, làm sao Mặc Phùng Dương có thể cho phép nàng sinh ra tạp chung của người đàn ông khác?!
Nếu phải thì.....
Từ đầu đến cuối, không nghe thấy Phong Bảo gọi hắn một tiếng “cha”. Trong bốn năm qua, phủ Minh Vương không thể giữ bí mật tin tức này.
Hiện tại, đương kim Thánh thượng chỉ có mấy đứa cháu gái ruột. Vài vị tiểu quận chúa này rất được hoàng thượng cưng chiều.
Nếu đây là cháu trai của hoàng đế, vậy thì chính là huyết mạch của hoàng đế... Trong cung không thể không có tin tức.
Vân Ngọc Linh đã có rất nhiều suy đoán về thân thể của Phong Bảo.
Xem ra khi trở về, phải bàn bạc vấn đề này với cha thật tốt.
Nàng ta vùi đầu xuống, nhưng lại không có cảm giác muốn ăn.
Chuyện xảy ra sáng hôm nay ở Vương phủ, thực sự quá khϊếp sợ.
Cố Bắc Trung không muốn nhìn thấy người trong nhà họ Vân nên không muốn dùng bữa trong phòng ăn, Vân Khương Mịch ra lệnh cho hạ nhân đem đồ ăn đến thư phòng. Sau khi ăn trưa xong, Phong Bảo nên nghỉ trưa.
Mặc Phùng Dương rảnh rỗi, liền mang Phong Bảo trở về viện Ánh Nguyệt.
Vân