“Nhị muội muội, lâu rồi không gặp, không có vấn đề gì chứ?”
Vân Khương Mịch đè nén hận ý trong mắt, nở nụ cười ngồi vào chỗ: “Vừa nãy nghe nói là Nhị muội muội tới rồi, bốn vương phi còn cho rằng là ta nghe nhầm rồi đó”
Vân Ngọc Linh vốn muốn trực tiếp vào chỗ ngồi.
Nhưng nghe thấy nàng tự xưng “bổn vương phi”... Đây là, lấy thân phận Minh Vương phi ra hù ép nàng ta sao?! “Xem đầu óc muội này, cứ quên mất tỷ tỷ đã sớm là Minh Vương phi rồi, thật là đáng đánh!”
Sắc mặt của nàng hơi biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra tiến về phía trước hai bước, lễ độ cung kính thi lễ thỉnh an nàng:
“Muội muội thỉnh an vương phi” Thấy vậy, ánh mắt Vân Khương Mịch không kìm được lóe lên. Vân Ngọc Linh này, quả nhiên đẳng cấp so Tần Nghiên Tuyết với còn cao hơn! Nhớ lại đêm đó Tần Nghiên Tuyết tới vương phủ, hảo tịch còn có thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta. Nhưng Vân Ngọc Linh này, lại có thể bình tĩnh kiềm chế được như vậy!
Vân Khương Mịch đối với nàng ta càng thêm vài phần cảnh giác.
“Nhị muội muội sao lại như người xa lạ thế này! Hai ta là tỷ muội thân thiết mà!”
Nàng cười ban chỗ, phân phó thuộc hạ đổi lại trà ấm, đây mới ngước mắt lên nhìn nàng ta: “Không biết Nhị muội hôm nay tới, là có chuyện gì?”
Vân Ngọc Linh im lặng đánh giá nàng.
Vốn cho ràng, Vân Khương Mịch từ lâu đã bị Mặc Phùng Dương gϊếŧ chết rồi.
Bốn năm này đây, Minh vương phủ tuyên bố với bên ngoài: “Minh Vương phi thân thể ốm yếu cần tĩnh dưỡng”, vì vậy bốn năm này nàng chưa từng lộ diện.
Có điều, đây chỉ là tuyên bố với bên ngoài mà thôi.
Phủ Ưng Quốc công làm sao lại không biết sự tình ẩn trong đó?!
Đám người Vân Ngọc Linh suy đoán, Vân Khương Mịch đã sớm chết ở trong tay Mặc Phùng Dương rồi. Chung quy, nàng làm nhiều chuyện chọc giận hắn như thế, nhất định không thoát được!
Cho dù không chết, sợ là cũng sớm bị tra tấn cho không thành hình người nữa.
Ai biết được hôm nay vừa nhìn, nàng chói sáng rực rỡ, chính là so với bốn năm trước còn xinh đẹp hơn, dáng vẻ tỏa sáng phát ra khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt!
Làm sao có thể như vậy?!
Là phụ thân đã sớm rõ ràng, Đức phi nương nương, vương gia với Cửu công chúa đều rất hận nàng. Vi vậy mới trong bốn năm trước, cắt đứt quan hệ với Vân Khương Mịch...
Vân Ngọc Linh che giấu tâm sự rất tốt.
Nhưng vẫn không thể qua mắt được Vân Khương Mịch. “Nhị muội muội đang nghĩ gì vậy?”
Nàng cười nhẹ một tiếng: “Bốn năm không gặp, Nhị muội muội so với trước đây càng xinh đẹp động lòng người hơn. Ban nãy vừa mới nhìn, bổn vương phi thật sự không nhận ra muội đó”
“Tỷ tỷ quá khen rồi”
Vân Ngọc Linh lấy lại tinh thần, làm như vô tình hỏi: “Vương gia còn chưa hạ tảo triều sao?”
Rốt cuộc là kìm nén không nổi, chỉ là một câu thăm dò, Vân Khương Mịch càng đoán ra được tâm ý của nàng ta.
Chắc hẳn, là nghe nói nàng đã được bỏ cấm túc, vì vậy nôn nóng tới đây kiểm tra sao?
Vân Khương Mịch cầm ly trà lên, không để lộ dấu vết chuyển chủ đề nói: “Bốn năm không gặp, không biết phụ thân và mẫu thân thế nào rồi? Những năm này, ta thường xuyên nhớ tới mọi người, đáng tiếc vì thân. thể ốm yếu không cách nào trở về thăm nom, thật sự đáng tiếc quá
“Tỷ tỷ không cần lo lắng, phụ thân và mẫu thân thân thể đều rất khỏe.” Vân Ngọc Linh đáy lòng cười lạnh. Rõ ràng là bị vương gia cẩm túc, không có cách nào ra ngoài. Lại nói là thân thể ốm yếu... Ở trước mặt nàng ta, tỏ ra thanh cao gì chứ!
“Hôm nay tỷ tỷ như vậy là quá tốt rồi, cũng có thể thường xuyên trở về phủ Quốc Công thăm nom. Cùng đỡ phải để người ngoái lúc nào cũng suy đoán, vì sao phủ Quốc Công với Minh vương phủ đã không qua lại.
Nàng ta nhiệt tình nói: “Tỷ tỷ sợ là không biết, năm đó tỷ tỷ gả tới vương phủ”
“Châu di nương đã hạ sinh cho phụ thân một đứa bé trai, là đệ đệ nhỏ nhất của chúng ta, bây giờ mới bốn tuổi thôi!”
Vân Ngọc Linh cố ý nói tới chuyện của gia thường, tính toán muốn kéo gần khoảng cách với Vân Khương Mich.
Đáng tiếc, nàng ta không nhận được phản ứng như mong muốn.
“Đúng vậy! Thân thể của ta bệnh tật không có cách nào ra ngoài, vì vậy không thể trở về phủ Quốc Công diện kiến. Không biết người của phủ Quốc Công...phải chăng toàn bộ thân thể cũng đều không khỏe, bốn năm nay lại không có ai tới diện kiến bổn vương phi lấy một lần”
Vân Khương Mịch không chút khách khí, cắt ngang tấm màn che.
“Người không biết, còn cho rằng người của phủ Quốc Công bái cao đạp thấp, cho rằng bổn vương phi không nhận được sủng ái, không nhận được coi trọng của vương gia, vì vậy mới hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ta.”
Nói rồi, nàng lắc lắc đầu thở nhẹ một hơi: “Tốt là hôm nay muội muội tới rồi”
“Cũng là để tát vào mặt những người ở sau lưng khua môi múa mép kia có đúng không?” Nàng một mạch nói thẳng thừng, Vân Ngọc Linh xấu hổ mặt đỏ tận mang tai.
Tát cho một bạt tại, rồi cho nàng ta một quả táo, ngược lại khiến cho Vân Ngọc Linh không biết nên tiếp lời như thế nào.
Vân Khương Mịch ngược lại cũng không chú ý nàng ta trầm mặc, chỉ tiếp tục nói: “Đều nói là thân thích phải thường xuyên qua lại, mới là thân thích! Vì vậy sau này đó, phủ Quốc Công và vương phủ, phải thường xuyên qua lại mới phải”
“Tránh khỏi bị người ta nói chuyện phiếm”
Vân Ngọc Linh bí mật dựa chân của người nào đó, Vân Khương Mịch lẽ nào không biết.
Nếu không, cũng không tới tận ngày hôm nay đã quá mười chín tuổi rồi, vẫn đang đợi người đó mở lời cưới nàng ta.
Mà Minh Vương phủ, cùng với người đó vừa hay đứng ở hai phe đối lập. Nếu như phủ Quốc Công và Minh Vương phủ thường xuyên qua lại, ắt sẽ bị người đó nghi ngờ.
Vân Khương Mịch ngược lại muốn xem xem, lão phụ thân rẻ rúng này, rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào!
Sắc mặt Vân Ngọc Linh ngượng ngập, cười khan một tiếng rồi nói: “Lời tỷ tỷ nói đúng! Chúng ta là người một nhà, đã là người một nhà đương nhiên phải thường xuyên qua lại mới đúng”
“Đúng rồi, hôm nay muội muội tới, còn có một chuyện”
Dường như là nhớ ra mục đích đến của nàng ta, Vân Ngọc Linh vội vàng ngẩng đầu: “Qua một tháng nữa, đã là sinh nhật của phụ thân rồi”
“Phụ thân ngỏ ý muốn muội tới mời tỷ tỷ cùng với vương phủ, tới lúc đó cùng trở về phủ Quốc Công tụ họp."
Vân Khương Mịch rốt cuộc tình huống gì đây, phải chăng Mặc Phùng Dương đã đạt được nhìn nhau bằng con mắt khác.
Lúc này, còn chưa nhìn ra thật hay giả.
Một tháng sau, trong yến tiệc của Vân Bách Tùng, nhiều cặp mắt chú ý như vậy, nhất định là có thể nhìn ra được manh mối.
Trong mắt của Vân Ngọc Linh lóe lên tia tối tăm.
“Nếu đã là sinh nhật của phụ thân, tỷ và vương phủ phải trở về chúc mừng phụ thân. Muội quay về nói với phụ thân, tới lúc đó bổn vương phi nhất định sẽ chuẩn bị cho ông ấy một kinh hỉ khổng lồ!”
Ý cười trên gương mặt Vân Khương Mịch, dư vị thâm sâu.
Bản thân vốn là đại tiểu thư con vợ cả của phủ Quốc Không, lại còn không được sủng ái bằng Vân Ngọc Linh con vợ lẽ này.
Nàng vì sao không nhận được sự yêu thương của Vân Bách Tùng, chính là vì vào mấy năm trước, biết được một bí mật của ông.
Bí mật này nếu như bị lộ ra ngoài, sợ là sẽ náo loạn tới toàn bộ phủ Ưng Quốc Công không ai được bình yên...
Trong lòng Vân Ngọc Linh " lộp bộp” một tiếng, chỉ cảm thấy ý cười này của nàng có chút không tốt, vội vàng đặt ly trà xuống đứng dậy: “Tỷ tỷ, muội còn có chuyện”
“Vậy không làm phiền tỷ tỷ nữa! Lời của phụ thân cũng đưa tới rồi, muội đành cáo từ đây”
Hôm nay Vân Khương Mịch này có chút không thích hợp. Vân Ngọc Linh luôn cảm thấy, nếu như tiếp tục ở lại, không chừng sẽ xảy ra gì đó.
Bốn năm không gặp, người phụ nữ này dường như đã biến thành một người khác vậy, khiến nàng ta cũng đoán không ra.
Cẩn thận vẫn tốt hơn.
“Muội muội vội gì? Đây đã gần tới trưa rồi, không bằng ở lại dùng cơm trưa rồi hãy đi?”
Vân Khương Mịch "nhiệt tình” mời ở lại. Một bên nói, một bên cùng với Vân Ngọc Linh đi tới cửa của sảnh chính: “Không dễ dàng gì mới gặp muội một lần, tỷ còn rất nhiều chuyện muốn nói cùng với muội”
Nàng càng nhiệt tình, trong lòng Vân Ngọc Linh càng cảm thấy kỳ quái.
Chính cả không thể chờ đợi được suy nghĩ muốn rời đi, liền vội vàng khua tay: “Hôm khác muội lại tới thăm tỷ tỷ nhé!”
Hai người đứng ở cửa chính kéo đẩy, không xa đã truyền tới một giọng nói khàn khàn: “Hôm nay lại có khách tới nhà?”