Vân Khương Mịch tỉnh dậy vì đau đớn.
Tiếng thở của nam nhân vang lên bên tai nàng. Nàng nhọc nhằn mở mắt ra, đúng lúc đối diện với đội mắt đỏ như máu của nam nhân kia, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ chán ghét và căm hận.
Đây là tình huống gì vậy?!
Nàng vốn là nhân viên của Viện bảo tàng Quốc gia, tối nay đến lượt nàng trực ca đêm.
Mây phút trước, nàng đang lau chùi một chiếc vòng tay bạch ngọc thì chợt cảm thấy đau nhói ở đầu ngón tay rồi chảy ra một giọt máu. Chiếc vòng tay bạch ngọc hấp thu giọt máu kia, ngay tức khắc bắn ra một luồng ánh sáng chói mắt.
Nàng bị ánh sáng bao phủ, trong nháy mắt đã biến mất khỏi viện bảo tàng.
Khi tỉnh lần nữa, nàng lại đang bị một nam nhân xấu xa đè trên giường làm chuyện bỉ ổi?!
Hơn nữa, tư thế này cũng quá làm nhục người khác rồi... Nàng giống như là công cụ thỏa mãn du͙© vọиɠ của nam nhân này, không giống thê tử mới cưới của hắn, chết tiệt!
Vân Khương Mịch thoáng sửng sốt, sau đó kịch liệt phản kháng lại: "Cút ngay! Nam nhân xấu xa! Ngươi muốn chết phải không?!".
Thấy nàng tỉnh, nam nhân kia chau mày, dùng một tay bịt mắt của nàng lại. Vân Khương Mịch muốn giãy giụa nhưng cơ thể này thực sự quá yếu ớt.
Việc nàng chống cự càng chọc giận nam nhân kia, hắn hung hãn giáng một bạt tại xuống khuôn mặt nàng, khiến nàng choáng váng đầu óc: "Vân Khương Mịch! Chẳng phải ngươi không chịu nổi cô đơn sao? Thậm chí ngay cả đầy tớ của Vương phủ cũng lọt vào mắt xanh của ngươi"
"Hôm nay là đêm tân hôn, người làm như vậy là muốn sỉ nhục bổn vương sao?!" "Đã như vậy, bổn vương sẽ giúp người được thỏa mãn ý nguyện!” Vân Khương Mịch không cảm thấy chút sung sướиɠ nào, chỉ có khuất nhục và đau nhức vô bờ!
Hai mắt hắn vẫn đỏ thẫm như cũ, từ trên cao nhìn xuống Vân Khương Mịch đang yếu đuối nằm trên giường như một đống bùn nhão: "Vì gả cho bổn vương mà người không ngại tính kể Lệ Nga."
"Từ hôm nay, bổn vương sẽ để cho ngươi nếm thử như thế nào là sống không bằng chết!".
Vừa nói chuyện, hắn vừa mặc quần áo chỉnh tề, quơ tay qua màn gẩm, đập trúng mặt của Vân Khương Mịch: "Người đâu! Bắt đầu từ hôm nay, cẩm túc Vương phi ở viện Ảnh Nguyệt, không được sự đồng ý của bổn vương thì không cho phép bất kỳ ai đến thăm!"
"Truyền lệnh của bổn vương, Vương phi có bệnh, cần phải tĩnh dưỡng. Điều động tất cả đầy tớ của viện Ánh Nguyệt tới tiền viện, không được quấy rầy"
"Từ tối nay, viện Ảnh Nguyệt đóng cửa!"
Dứt lời, hắn bước ra ngoài, không thèm quay đầu lại, chỉ để lại một bóng lưng mơ hồ.
Vân Khương Mịch cực kỳ yếu ớt.
Thân thể bị hành hạ đến mức chỉ còn sót lại một hơi thở, nàng nằm yên trên giường, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa phòng bị đóng lại một cách tuyệt tình.
Nàng sử dụng chút lý trí còn dư lại để hồi tưởng. Nơi này là vương triều Bắc Phong, một triều đại không tồn tại trong lịch sử.
Nam nhân ban nãy hành hạ nàng tên là Mặc Phùng Dương, là đương kim Minh Vương, phu quân của nàng.
Nàng vốn là tiểu thư của phủ Ưng Quốc Công, Vân Khương Mịch.
Từ thuở nhỏ nàng đã đem lòng ái mộ Mặc Phùng Dương nhưng lại không thể lọt vào mắt xanh của hắn... Để được gả cho Mặc Phùng Dương, nàng bày mưu tính kế không ít lần, lần này liên lụy đến Mặc Lệ Nga, muội muội ruột của hắn.
Hại Mặc Lệ Nga suýt nữa thì bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp.
Tuy nàng đã thuận lợi gả vào phủ Minh Vương nhưng cũng khiến cho Mặc Phùng Dương căm thù nàng đến tận xương tủy.
Tối nay là đêm động phòng tân hôn của bọn họ. Nàng bị Mặc Phùng Dương hạ lệnh đánh cho một trận rất tàn nhẫn, sau đó hung hăng lăng nhục nàng.
Vân Khương Mịch không chống đỡ nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
Bốn năm sau.
Mặc Phùng Dương vội vã bước vào Vương phủ. Sắc mặt của hắn đen như than, trong mắt phủ đầy sự tức giận, giống như một con sư tử sắp bùng nổ. Người hầu đi theo sau lưng hắn không dám thở mạnh.
Vừa vào phòng chính, hắn liền đập bàn đập ghế, ly trà bình hoa rơi đầy đất. "Vân Khương Mịch, người giỏi lắm! Chẳng phải bổn vương bảo người dưỡng bệnh" bốn năm sao? Vậy mà người lại dám đưa tin đến xúi giục Thái hậu, vội vã muốn rời khỏi viện Ánh Nguyệt như vậy, muốn bị bổn vương gϊếŧ chết sao?!".
Hắn ngẩng đầu lên, có thể thấy rõ tia máu đỏ trong con người của hắn. "Bổn vương sẽ tác thành cho ngươi!" Hắn hừ lạnh một tiếng, khí thế hùng hổ bước tới viện Ảnh Nguyệt.
Vừa mới tới trước viện Ảnh Nguyệt, người hầu sau lưng liền khẩn trương che chở trước người hắn: "Vương gia, có động tĩnh!"
Theo tầm mắt của hai người, chỉ thấy dưới chân tường có một cái lỗ nhỏ.
Hình như cửa lỗ bị thứ gì đó chặn lại, bên trong có tiếng sột sà sột soạt truyền ra, giống như có ai đó đang gạt những thứ chặn cửa lỗ ra... Chẳng bao lâu sau, một đôi bàn tay nhỏ bé, trắng trẻo mập mạp xuất hiện ở trước mắt Mặc Phùng Dương.
Thấy đôi tay nhỏ mập này, trong lòng hắn vô cớ mềm nhũn lại. Bàn tay nhỏ gạt gạt mấy cái, một cái đầu nhỏ tròn trịa lộ ra ở cửa lỗ.
Cậu bé cảnh giác nhìn thử bốn phía, gắng sức chui ra bên ngoài.
Tuy chỉ là một đứa con nít nhưng cái lỗ này cũng không lớn.
Nhìn qua là biết cậu bé này được chăm sóc rất tốt, thân thể mập mạp bị kẹt ở cửa lỗ. Cậu bé chật vật vùng vẫy vẫn không thể bò ra ngoài, đột nhiên nghe thấy có người đứng bên cạnh phì cười.
Mặc Phùng Dương không thể nhịn được. Bởi vì cậu bé này thực sự quá đáng yêu!
Cậu bé trong khoảng chừng ba tuổi, một đôi mắt to tròn trịa, khuôn mặt tròn, cái đầu tròn, cơ thể cũng tròn...
Giống hệt như một viên thịt tròn! "Ngươi cười cái gì?"
"Viên thịt tròn" giơ nắm đấm nhỏ về phía hắn, bày ra dáng vẻ "Ta rất hung ác", quát lên bằng giọng non nớt: "Còn không mau lôi ta ra ngoài?! Nếu như ta bị kẹt rồi chết ở đây thì sao hả?"
Cậu bé này đang ra lệnh cho hắn? Mặc Phùng Dương quay đầu nhìn, quanh đây chỉ có hắn và hai tên người hầu đứng bên cạnh. Hắn nhướng mày, chỉ vào mũi mình: "Ngươi đang phân phó bổn vương làm việc ư?"
"Chính là ngươi! Còn không mau tới đây?!"
"Viên thịt tròn" trừng mắt, tức giận nhìn hắn. Mặc Phùng Dương: "..". Như Vân và Như Minh đang định tiến lên lại bị Mặc Phùng Dương quát: "Các ngươi lùi lại". Hắn tươi cười tiến lên, ngồi trước mặt "viên thịt tròn":
"Viên thịt tròn, ngươi mấy tuổi rồi? Là con cái của nhà nào? Tại sao lại chui lỗ chó trong phủ của bổn vương?"
Có lẽ là nhìn vẻ tức giận của "viên thịt tròn" rất thú vị. Hắn đưa tay ra, vỗ nhẹ trên cái đầu nhỏ của cậu bé.
Cảm giác không tồi....
"Ngươi mới là viên thịt tròn, cả nhà người là viên thịt tròn!"
"Viên thịt tròn" trợn mắt nhìn hắn, giờ quả đấm nhỏ không có sức uy hϊếp ra: "Ngươi mới chui lỗ chó! Cái lỗ nhỏ này là do ta tự đào"
Cậu bé này có can đảm!
Dám đào lỗ trong Vương phủ của hắn, "viên thịt tròn" này cầm tinh con chuột sao? "Nếu như tự ngươi đào thì sao lại bị kẹt ở đây?"
Thấy cậu bé đáng yêu như vậy, lửa giận trong lòng Mặc Phùng Dương tan biến trong chớp mắt, không còn một chút nào. Hắn rất thích thú nhìn cậu bé, lần đầu xuất hiện ý định đùa giỡn trẻ con.
Như Vân và Như Minh đang đứng một bên cũng phải nhìn không chớp mắt. Từ trước tới giờ, Vương gia của bọn họ không thích trẻ con! "Người quan tâm chuyện của ta làm gì? Gần đây ta ăn nhiều nên tăng cân, không được sao?" "Viên thịt tròn" kiêu ngạo hất đầu:
"Rốt cuộc người có giúp ta hay không? Nếu giúp thì mau kéo ta ra ngoài, không giúp thì đừng đứng đó nói những lời thừa thãi, làm chậm trễ việc bò ra của ta!"
Nói xong, cậu bé lại gắng sức ngọ nguậy. Cuối cùng, cảm thấy thật sự không thể bò ra được, cậu bé nản lòng cúi đầu.
"Sao vậy? Nhờ người khác hỗ trợ mà còn bày vẻ "vàng thật không sợ lửa" như thế, phụ thân mẫu thân không dạy người cách nhờ giúp đỡ sao?"
Mặc Phùng Dương buồn cười nhìn cậu bé.
Chỉ cảm thấy dáng vẻ kiêu ngạo của "viên thịt tròn" có mấy phần quen mắt... Dường như rất giống với tính tình độc nhất vô nhị của hắn khi còn nhỏ.
"Phụ thân của ta đã sớm chết rồi! Ngươi đừng chọc vào vết sẹo lòng của ta!”
Trẻ con nói chuyện không hề kiêng kỵ, "viên thịt tròn" trợn mắt nhìn hắn, đang định nói tiếp thì một giọng nói từ trong sân vọng ra:
"Vân Lâm Phong! Con mau ra đây!"