Edit : Michellevn
“ Em xem chút nữa, lát nữa nói cho anh biết sau." Quách Trí cười quyến rũ nói.
Hết thời gian nghỉ giải lao thì công việc bắt đầu.
Quách Trí đứng xem suốt quá trình, khóe miệng cứ nở nụ cười quái dị. Thỉnh thoảng Liêu Viễn tranh thủ liếc nhìn cô, thì trông thấy nụ cười nơi khóe miệng cô thì da đầu không khỏi run lên.
Dựa trên sự hiểu biết của anh về Quách Trí, đây không biết là lại đang kìm nén xấu xa gì đây !
Nghĩ đến hứng thú tệ hại của cô .... Ánh mắt của Liêu Viễn liền trở nên mơ hồ.
Đến giờ nghỉ trưa, Liêu Viễn còn muốn đánh tiếng chào hỏi với đạo diễn, sau đó thì đi ăn trưa với Quách Trí nữa. Địa điểm quay phim nằm ngay trên phố ẩm thực của khu mở rộng, nên sẽ không bị chậm trễ giờ làm việc buổi chiều.
Vậy mà Quách Trí bảo :" Ẩy, không được rồi, Em có hẹn với bạn rồi. Cô ấy sống ở khu mở rộng, kêu em tới nhà cô ấy ăn cơm đấy. Anh cứ ráng ăn cơm hộp đi nha, thời gian làm việc đều vậy mà, buổi tối chúng ta hẵng đi ăn được chứ !"
Nói xong, cô liền huơ huơ tay lái xe đi. Trước khi đi còn hạ cửa kính xe xuống rồi nói to :" Xong việc em đến đón anh ! Anh đừng có mà tự đi đó !"
Nhấn chân ga, cô vui vẻ đi đến chỗ hẹn, bỏ lại Liêu Viễn đứng như trời trồng ....
Thực sự là đến thăm anh sao ?
Thật đắng lòng hết sức .....
Khoảng bốn giờ Quách Trí đã quay trở lại, lúc ấy đoàn phim đang quay ở bên kia đường của phố ẩm thực. Điện thoại di động của Quách Trí định vị được Liêu Viễn liền lái xe thẳng tìm đến đó luôn.
" Sao vậy ?" Liêu Viễn vừa nhìn đã thấy nét mặt cô không bình thường.
"Lát nữa nói cho anh nhé ...." Quách Trí vui vẻ đi đến chỗ hẹn, nhưng lại kinh hãi lúc trở về." Một lời khó nói hết ..."
Cô ở đó cho đến khi xong việc, cũng may là hôm nay tiến độ rất tốt, không hề bị kéo dài thời gian, kết thúc đúng giờ.
"Chị, chị ơi, bye bye !" Hà Khải cũng bước đến tít mắt cười chào.
" Hôm nay giỏi quá, trạng thái rất tốt !" Quách Trí lên dây cót tinh thần, còn giơ một ngón tay cái cho cậu ta ." Cảm giác nhập vai vô cùng !"
"Ha ha ha ha, chị lại khen em rồi !Em xấu hổ quá cơ !"
Liêu Viễn:"............." Anh nè ? Anh thì sao ? Anh cũng rất nhập vai đó !
Sau khi chào tạm biệt Hà Khải và đoàn phim, hai người không lái xe mà tìm luôn quán ăn trên phố ẩm thực trong khu mở rộng.
Vừa ngồi xuống, Quách Trí đã mở ngay chế độ xỉ vả mạnh mẽ.
"Quả thật là không thể tin được !" Cô nói," Em nói anh biết nhé, trước kia anh cũng không biết cô ấy là thế nào đâu ! Hai tụi em đi dạo phố, em đều đi giày đế bằng, mà cô ấy thì luôn giày gót nhọn tám phân ! Cách ăn mặc mỗi lần đi ra cửa là y như đi coi mắt ấy !"
" Hôm nay gặp cô ấy suýt nữa thì em không nhận ra luôn. Cũng sinh được bốn tháng rồi, mà cả người cô ấy giống như vẫn phì ra ấy . Nhìn giống như ..... giống như , trong bụng vẫn còn một đứa đó ! Kinh khủng lắm í !"
"Em nói sao cậu không giảm cân đi ! Cô ấy bảo, không giảm được á, phải cho con bú ! Sữa mẹ ! Nếu người mẹ mà ăn ít thì không có dinh dưỡng ! Nếu người mẹ mà tập thể dục, người sẽ nóng lên, sữa sẽ .... cô ấy nói từ kia là gì mà em quên mất tiêu rồi, kiểu như là, em bé uống sữa như vậy sẽ bị tiêu chảy !"
"Quần áo mặc đều to đùng ! Cứ như bà cô ý ! Hôm qua hẹn cô ấy xong, cứ cho rằng .... em cho rằng sẽ được gặp một người mẹ xinh đẹp nóng bỏng ! Kết quả, đến cả đầu cô ấy còn chưa gội nữa ! Mà đâu chỉ là đầu ! Em cảm thấy hình như cô ấy cũng không rửa mặt luôn !"
" Đã vậy, trên mặt cô ấy còn có nám nữa ! Khủng khϊếp quá ! Em nói cậu sao lại để nám vậy ! Cô ấy bảo, sinh con xong thì có thôi ! Đáng sợ quá đi ! "
" Mà anh có biết đáng sợ nhất là gì không ? Chính là vết nám trên mặt cô ấy, vậy mà cô ấy không hề quan tâm ! KHông để ý một chút nào luôn !"
Đề tài này .... thật sự là quá xa tầm với của Liêu Viễn, anh hoàn toàn không nắm bắt kịp ..... nhưng anh có thể nhìn ra Quách Trí thực sự là bị kinh sợ không nhỏ, cho nên anh chỉ có thể kiên nhẫn lắng nghe. Thỉnh thoảng ừm hoặc ồ một tiếng .
Mà Quách Trí thì vẫn càm ràm chưa có hồi kết.
" Còn cả đứa nhỏ nữa ! Anh không tưởng tượng nổi đâu ! Nó nói ăn là ăn, nói ị là ị !"
" Cứ nửa tiếng phải cho nó bú sữa một lần ! Vậy thì mẹ đâu thể đi đâu được ! Còn đi tắm thì y như đánh giặc í ! Tranh thủ từng giây từng phút !"
"Lúc đi vệ sinh thì cửa cũng không được đóng chặt, cứ luôn cảm thấy hình như nghe tiếng con khóc !"
" Trẻ con thế này, đáng sợ quá đi ! Cả lúc thay tã nữa chứ ! Vừa mở ra cái ...... "
Quách Trí bung hai tay lên lên đầu, làm ra động tác giống như nổ tung :" Chỉ nghe phụt một tiếng ! Nó bắn ra ! Tiêu chảy đó ! Phun ra luôn !"
Trong lòng Quách Trí giờ vẫn còn hãi hùng :" Phun thành hình quạt luôn ! Đầy cả cũi ! Thành cũi ! Cả nền nhà nữa ! Chỗ nào cũng có ! May là em đứng ở cạnh giường đó ! Không thì bắn lên người em rồi !"
" Cả người bạn em đều là shit ! Vậy mà cô ấy không la hét gì cả ! Lúc trước nhìn đồ thải của chó trên đường cũng phải bịt mũi đi đường vòng đó !"
" Cô ấy cực kỳ bình tĩnh ! Đầu tiên là lau chùi cho con, thay tã ! Sau đó đặt nó xuống giường lớn, rồi mới dọn dẹp cái cũi ! Việc cuối cùng của cuối cùng là cô ấy mới thay quần áo của mình ! Vậy mà cô ấy cũng không cả tắm rửa luôn, chỉ thay một bộ quần áo mà thôi !"
"..........." Liêu Viễn nhìn nhìn đậu hũ gạch cua trong thố, cái muỗng vươn ra rồi lại thu về .
" Em chỉ không sao hiểu nổi ! Sao cô ấy lại giống như thành một người khác vậy ! Trong mắt cô ấy hiện giờ toàn bộ đều là đứa con, căn bản là không có bản thân cô ấy nữa !" Cảm xúc của Quách Trí vẫn còn kích động .
" Sao không tìm người giúp việc nhỉ ?" Liêu Viễn không nhịn được hỏi," Điều kiện kinh tế của bạn em không tốt sao ?"
" Tốt mà !" Quách Trí nói," Mặc dù bây giờ cô ấy đã nghỉ việc, nhưng chồng cô ấy kiếm được rất nhiều! Cô ấy bảo, cô ấy không yên tâm ! Sợ rằng có lúc cô ấy không nhìn tới, người giúp việc sẽ ngược đãi con mình ! Cô ấy nói, loại chuyện này lúc nào cũng có !"
Quách Trí nói xong, múc một muỗng đậu hũ gạch cua nhét vào miệng. Cô ăn liền mấy muỗng, vẫn không thể xoa dịu nỗi sợ nhận được ngày hôm nay, tâm trạng vẫn cứ thất thần.
Liêu Viễn ép mình không được nhìn tới đậu hũ gạch cua, chỉ nhìn Quách Trí, vỗ về cô :" Không sao mà, nếu em không thích, chúng ta sẽ không sinh ."
Quách Trí đặt muỗng xuống, nhìn Liêu Viễn chòng chọc, nói một cách mạnh mẽ :" Đúng ! Không sinh !"
" Liêu Viễn! Em không muốn sinh ! Sinh con thật là quá kinh khủng ! Phải bỏ công việc ! Thu nhập cũng mất luôn ! Dáng người cũng thay đổi ! Da dẻ cũng tàn phai ! Cả người không còn là của mình nữa ! Cũng không còn quyến rũ nữa ! Sau đó ngày ngày anh sẽ đi sớm về muộn, dùng danh nghĩa kiếm tiền nuôi gia đình, bắt đầu nɠɵạı ŧìиɧ, lừa dối ! Nuôi tiểu tam, có con riêng, khinh thường em là phụ nữ lớn tuổi ...... "
Phần đầu, Liêu Viễn còn vừa nghe vừa gật gù, đến phần sau thì mặt mày xám xịt !
" Vớ vẩn ! Anh sẽ không như vậy ! " Anh vội vàng biểu lộ không chịu cái này .
" Rất nhiều đàn ông đều như vậy đấy ! Anh có hay không, mười năm sau mới biết rõ được ! Giờ anh nói không có, cũng là còn quá sớm ! "
Thật sự là càng lúc càng xa rồi ! Quả thật là Quách Trí bị kí©h thí©ɧ quá rồi !
Liêu Viễn nằm không cũng trúng đạn, bó tay đáp : " Anh thật sự sẽ không có mà !"
" Cũng không trách anh được ...... Liêu Viễn." Quách Trí nhìn anh chăm chú," Nếu em thực sự biến thành như vậy, đừng nói anh, đến bản thân em soi gương cũng sẽ ghét bỏ chính mình. Một người mà đánh mất cả bản thân mình, đến cả bản thân mình còn không yêu được, thì sao có thể khiến người khác yêu thương được ?"
" Nhưng mà .... Có thể trách cô ấy được sao? Cô ấy nói với em rằng, đợi đến lúc em sinh đi rồi em mới hiểu được, đứa con có ý nghĩa thế nào với người mẹ. Cô ấy nói, trước kia những gì cô ấy cho là quan trọng, thì hiện giờ đối với cô ấy không có gì quan trọng bằng con mình !"
" Thực sự cô ấy rất yêu con mình, bằng ánh mắt em cũng có thể cảm giác được. Mà quả thật là anh không có cách nào chỉ trích một người mẹ yêu thương con mình như vậy !"
" Ngẫm lại mẹ em ! Em dám cá trước giờ mẹ em cũng yêu thương em như vậy ! Em vẫn còn nhớ một chút chuyện hồi em còn nhỏ ! Quả thực là mẹ em đã vì tụi em mà làm không kém gì như cô ấy đã làm cho con mình ! Anh nói coi, chẳng lẽ em có thể trách mẹ mình đã vì tụi em mà hi sinh quá nhiều sao? Có thể sao ?"
" Chắc chắn là không thể ." Liêu Viễn bất lực.
" Đúng vậy, đương nhiên là không thể rồi !" Quách Trí bần thần vuốt mái tóc mình, nói bằng giọng thương cảm :" Vậy mà cuối tuần em lại không về nhà thăm mẹ em ! Em thật là bất hiếu mà !"
Liêu Viễn:"............" Trách anh nè .
Anh thở dài, cầm tay Quách Trí, nhìn vào mắt cô và nói :" Không sao mà, em đừng sợ. Thực ra chuyện này rất dễ giải quyết . Chúng ta không sinh là được mà."
" Thật sự được sao ? Không sinh con ?" Quách Trí không chắc chắn. Cô vẫn luôn bị mẹ già càm ràm, hai mươi tám tuổi rồi đấy, nhanh nhanh mà lấy chồng, nhanh nhanh mà sinh con, sinh con muộn quá không tốt vv mây mây .
" Ừm ! Không sinh !" Liêu Viễn mỉm cười, siết chặt tay cô.
Liêu Viễn mới hai mươi tuổi, ở cái độ tuổi mà một số cô gái ngập tràn trong tình mẫu tử đã có thể hình dung được việc làm mẹ, nhưng con trai hiếm khi nghĩ đến chuyện làm cha.
Trước kia, Liêu Viễn đã từng mơ tưởng về gia đình mình, trong đó anh mơ ước có một con trai một con gái. Nhưng thực chất đó chỉ là tưởng tượng bắt nguồn từ sự bắt chước trong tiềm thức của anh vì khao khát và hâm mộ gia đình của Quách Trí . Mà trong tưởng tượng này, những "đứa con" đó đều là những đứa trẻ sạch sẽ, xinh đẹp và chúng đều đang ở độ tuổi biết chăm sóc bản thân và ngoan ngoãn.
Tựa như những gì Quách Trí vừa kể, sinh vật kỳ lạ phun ra hình quạt, đối với anh mà nói nghe rất giống như người hành tinh khác.
Chính vì vậy, Liêu Viễn vừa mới hai mươi tuổi, còn quá trẻ, đã dễ dàng thực hiện lời hứa " không sinh con " với Quách Trí.
Điều này khiến sau này anh vô cùng hối hận.
Thấy Quách Trí dường như đã được vỗ về phần nào, Liêu Viễn liền đổi chủ đề : "Em vẫn chưa nói, hôm nay rốt cuộc tại sao em nói với Hà Khải em là chị anh đó ?" Anh tỏ vẻ rất bất mãn.
Nào ngờ, Quách Trí nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, vẫn còn rầm rì :" Đúng ! Em không sinh con !"
Liêu Viễn:"..............." Xem ra không hề để vấn đề của anh vào trong tai, có vẻ hôm nay bị kí©h thí©ɧ không nhẹ.
Thở dài, cũng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm.
Nhưng Quách Trí không phải là không nghe, mà vừa rồi chỉ là quán tính vẫn chưa dứt ra được cảm xúc kích động mà thôi.
Nhấp một ngụm trà xong, cô thở ra một hơi, rồi tung một quả bom :" Hà Khải là gay thật đó ."
Ngụm trà của Liêu Viễn nghẹn trong cổ họng !
Quách Trí không hề dừng lại mà tung ra nhát kiếm thứ hai :" Cậu ta thích anh !"
"Phụt!" Thời khắc mấu chốt, Liêu Viễn nghiêng đầu, phun ngụm trà lên mặt đất, phun thành hình dải quạt .
Bị kí©h thí©ɧ tinh thần chiều nay của Quách Trí cuối cùng cũng hồi phục.
Cô cười dài nhìn Liêu Viễn bị kinh hãi, dáng vẻ hết sức là thỏa mãn !