Edit : Michellevn
Alex thân cao chân dài, bước chân lớn đi rất nhanh. Dương Na phải chạy mới đuổi kịp cậu.
Cô gái xinh đẹp thanh xuân tươi trẻ, vì chạy đuổi theo mà hơi thở có phần gấp gáp, hai má ửng hồng như cánh hoa. Một đám con trai vừa đi ngang qua đều ngoái lại nhìn cô ta.
Chỉ có Alex là không có động tĩnh gì. Cậu dừng bước chân, xoay người lại, khuôn mặt vô cảm nhìn cô ta :" Có chuyện gì ?"
Đối với cậu mà nói, Dương Na gần như là một người xa lạ. Vốn dĩ cậu đã thờ ơ với cô ta, tâm trạng hiện giờ lại đang bất ổn, nên ngay cả sự nhã nhặn ngày thường cũng không có luôn.
Lời Dương Na làm ra vẻ quen thân định nói ra liền bị chặn ngang họng lại. Ý thức được cô gái xinh đẹp có thể được hưởng thụ đặc quyền yêu chiều trước nhiều chàng trai, nhưng lại vô dụng trước một chàng trai có ngoại hình siêu phàm như Alex, cô ta chỉ có thể dùng giọng điệu khách sáo lễ phép, mà hỏi một cách dè dặt :" Hôm nay, anh ...... có phải tâm trạng không tốt hay không ?"
Nét mặt Liêu Viễn không hề thay đổi nhìn cô ta :" Không liên quan đến cô ." Rồi xoay người bước đi.
Dương Na bị nghẹn không nhẹ, có phần khó chịu khi có người con trai lại nói chuyện với cô ta như vậy. Người nói chuyện với cô ta như vậy, chính là người cô ta thích. Là cô ta thích người ta mà người ta lại không thích cô ta .
Có khó chịu cũng không thể tỏ rõ !
Cắn cắn môi, cô gái không nản lòng mà đuổi theo, tìm chuyện để nói với Alex. Alex vẫn phớt lờ cô ta, chỉ im lặng đi về phía trước.
Vừa đi qua cổng sắt của sân bóng rổ, chợt nghe Dương Na hỏi :" Sao chị không tới ?"
Bước chân Alex thoáng dừng lại.
Suy cho cùng là con gái, ngay lập tức Dương Na nhận ra sự khác lạ của cậu. Sự hoài nghi chôn giấu trong lòng từ lần trước liền bật ra, không kìm được mà hỏi :" Chị ấy là chị ruột của anh hả ? Lần trước thấy hai người.... nắm tay nhau ...... không được tự nhiên ..... "
Alex dừng lại, quay đầu nhìn Dương Na.
Cô nàng này tỏ tình với cậu, nói ra thì chuyện cũng đã được nửa năm rồi. Nửa năm nghe không dài, nhưng Alex biết, thời gian nửa năm cũng đủ để nhiều người bắt đầu một mối quan hệ khác, cũng đủ để kết thúc nó.
Rõ ràng là cậu đã từ chối cô nàng này, thái độ đối với cô ta cũng rất lạnh nhạt. Như vừa rồi, thái độ của cậu đối với cô ta có thể nói là rất không cho cô ta mặt mũi. Thế nhưng cô ta vẫn đuổi theo cậu, không hề nhụt chí.
Liêu Viễn à ....... Mày còn không bằng một cô gái đấy !
Dương Na nhìn đôi mày vốn cau có của Liêu Viễn dần dần giãn ra, ánh mắt cậu cũng trở nên dịu dàng đi rất nhiều.
Cô ta đột nhiên trở nên căng thẳng, mang theo chút mong đợi, trái tim đập rộn ràng.
Nhưng Alex lại mở miệng nói :" Không, cô ấy không phải."
" Cô ấy không phải chị của tôi." Cậu nói," Chào."
Nói xong, cậu bước đi, rẽ vào khúc quẹo ở ngã tư rồi biến mất sau những rặng dương rậm rạp.
Từ Đan cúi đầu nghịch điện thoại di động, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại. Ngẩng đầu lên, Dương Na đã ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
" Này, thế nào rồi ?" Cô ấy hóng hớt hỏi han.
Dương Na lắc đầu, không nói gì.
Từ Đan thất vọng. Dương Na bị Alex cự tuyệt cũng không phải lần một lần hai, nên cô ấy cũng không xem đó là chuyện gì lớn cả, an ủi hai câu rồi tiếp tục nghịch điện thoại di động.
Dương Na cũng lấy điện thoại ra.
Mở Alexbum ảnh, lướt về trước, bỏ qua rất nhiều ảnh selfie, lướt đến một bức ảnh mờ ảo. Nó được chụp hơi xa, nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng hai người đang nắm tay nhau.
Nói rằng không phải chị của anh ấy ....
Lúc ấy nhìn đã thấy kỳ kỳ, chỉ là vỏ bên ngoài che mắt. Hiện giờ nhìn lại, cách nắm tay nhau kiểu đó, chẳng phải là sự thân mật mà các cặp yêu nhau mới có hay sao ?
Người phụ nữ này ..... Là người nào vậy ? Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ ? Già đầu thế còn gì ? Chắc chắn là lớn tuổi hơn Liêu Viễn rất nhiều !
Không biết xấu hổ !
Đồ hư hỏng không biết xấu hổ !
Đáng ghét !
***
Cuối tuần này, Quách Hằng trải qua có chút kinh hồn bạt vía .
Bất kể anh đang làm gì, chỉ cần sau lưng đột nhiên ớn lạnh ...... vừa quay đầu lại, y như rằng chị gái của anh đứng đó nhìn anh mà . Cũng không nói gì, cứ như vậy mà nhìn anh, nếu có thì cũng chỉ là nét mặt mang theo chút đăm chiêu.
Phắc ! Cảm giác như nghẹn muốn hỏng luôn !
Gần đây ..... hình như anh không có làm mích lòng chị ấy mà ? Đến cả chuyện chị ấy coi mắt anh cũng chưa hỏi, đều là mẹ già của anh đề cập. Tuy anh nghe chị ấy nói gì mà " Đến cả cơm hai người còn chưa ăn được, nên thực sự chẳng biết nói gì cả", trong lòng rõ mười mươi là lừa gạt mẹ già nhà anh, nhưng anh cũng không hề xen mồm câu nào, không phá đám chị gái anh nha !
Quá ngoan ngoãn rồi chứ ! Mà sao bà chị anh vẫn cứ nhìn chằm chằm anh thế nhỉ ? Giống như rắn nhìn ếch vậy !
Hai chị em mỗi người chiếm cứ một đầu ghế sopha, một người ôm ipad, Quách Hằng dịch mông sang trái, dịch mông sang phải. Cho đến khi chị gái anh dời mắt khỏi ipad, lần nữa nhìn anh đăm chiêu, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, run rẩy hỏi :" Chị, chị ăn trái cây gì ?"
Quách Trí nhàn nhạt ra lệnh :" Táo đi ."
Quách Hằng nhấc mông cần mẫn đi vào phòng bếp, trong chốc lát bưng ra một cái đĩa. Táo gọt vỏ, còn cắt thành nhiều miếng, xếp thành hình bông hoa.
" Tiến bộ rồi nha ." Hiếm khi Quách gia mở lời khen thằng em ngốc nhà mình.
Quách Hằng đau trứng tiếp nhận.
Quách Trí cắn táo rộp rộp, nhìn thằng em ngốc nhà mình. Từ hôm qua về nhà, cô đã thấy ngứa mắt thằng ôn này rồi.
Hai mươi bốn rồi cơ đấy, lớn hơn Liêu Viễn bốn tuổi lận ! Sao suốt ngày cứ vui vẻ ngốc nghếch, không lo không nghĩ gì thế nhỉ ?
Ngày nào trở về cũng thấy nó cắm mặt vào máy tính chơi game. Không hề để cái gì vào trong mắt cả. Đổ rác phòng bếp, cũng là mẹ già nhà họ hò hét ba bận, mới miễn cưỡng nhấc mông ra khỏi trước máy tính.
Lại nhớ tới Liêu Viễn ..... siêng năng suốt cả ngày.
Haizz, trước kia cứ cho rằng Liêu Viễn chưa trưởng thành, đó đều là so sánh với những người cùng làm việc. Giờ đem về nhà so sánh với cái đồ ngốc trong nhà này....... Liêu Viễn ấy à ..... thực ra đã có phần trưởng thành và trầm ổn hơn hẳn so với độ tuổi . Vậy rốt cuộc tuổi tác của cậu ấy xếp ở đâu nhỉ.
Nhớ lại hồi sáng hôm qua lúc cô đi, cậu vẫn cúi gằm đầu ...... Quách Trí liền có hơi đau lòng.
Ai mà không trải qua thời tuổi trẻ chứ .
Ai mà chưa từng thích người khác chứ.
Cậu làm vậy là không đúng, nhưng thành thật mà nghĩ lại, chẳng qua chỉ là sự ghen tuông ngây ngô của một chàng thanh niên đang yêu mà thôi. Sự thực cũng không phải là không thể hiểu được.
Nhưng vấn đề là, cậu cho rằng cậu thích cô, mà cô lại không cảm thấy vậy.
Bản thân cô đã phân tích từ lâu, cậu trai này trải qua tuổi thơ tồi tệ, nói trắng ra là bóng ma thời thơ ấu, có thể nhìn ra trong tính cách. Lặng lẽ ít nói, gặp sao hay vậy, không có mục tiêu cuộc đời rõ ràng, sa sút. Còn thiếu tình thương, tình mẫu tử, thiếu sự quan tâm chăm sóc của gia đình.
Mà trùng hợp, cô là một người có mục tiêu cuộc đời rõ ràng, tính cách lại mạnh mẽ. Gặp cậu như vậy, liền quen thuộc mà chỉ bảo cậu, lại quan tâm chăm sóc cậu một cách tự nhiên. Những cái này hoàn toàn là những gì mà cậu thiếu.
Tựa như chim non gặp được chim mẹ.
Cậu nghĩ rằng cậu thích cô, nhưng Quách Trí cảm thấy đó chẳng qua chỉ là chim non bám mẹ mà thôi.
Ngẫm nghĩ liền làm người ta đau trứng.
Nhất định phải để cậu tách ra !
Mới nghĩ đến đó, điện thoại di động liền vang lên. Quách Trí quơ lên xem, Liêu Viễn.
Alex: 【Chị Quách, tối về ăn cơm chứ ?】
Tối chủ nhật về ăn cơm Alex làm, dường như đã trở thành thói quen. Quách Trí mím miệng, do dự trong chốc lát.
Lại thêm một tin nữa : 【Buổi tối định làm thịt bò nạm kho tàu 】
Quách Trí:"......" Hừ ! Đây là cố ý để cô thèm ăn mà !
Không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Trong lúc vô tình, tên này cũng học được cách dây dưa dỗ người, lại còn biết nắm bắt điểm yếu của cô. Hừ ! Tuy rằng thịt bò nạm cậu kho thật sự rất ngon ...... Hừ !
Quách Trí ráng kìm lại, nhắn trả lời : 【Hôm nay cơm nước xong mới về, giúp mẹ tôi.】
Nhắn xong, lại nhớ thương món thịt bò nạm kho tàu của Alex hồi lâu, thèm không chịu nổi, gân cổ lên hét :" Mẹ -----! Tối nay con ăn cơm ở nhà! Có thịt bò không hả ? Nấu thịt bò đi!"
Từ trong phòng truyền ra câu trả lời chậm rãi của mẹ già :" Không ----- có ------, muốn ăn, thì đi siêu thị mà mua, tao nấu cho mày."
"Vâng ạ!" Quách Trí đáp. Tức thì đạp Quách Hằng:" Nhanh lên, nghe thấy không ! Đi mua !"
Nhìn bầu trời nắng choi chang ngoài khung cửa, dưới da^ʍ uy của bà chị ác bá cường hào, Quách Hằng bấm bụng chịu đựng mà bỏ ipad xuống.
Nghe thấy bà chị anh hét lên từ đằng sau:" Động tác nhanh nhẹn chút ! Đi nhanh về nhanh! Đừng để muộn bữa trưa ! "
Chị gái tốt thật đấy, quan tâm săn sóc em trai quá cơ !
***
Quách Trí không về ăn cơm, Alex thở dài. Nghĩ nghĩ rồi gọi điện thoại cho người đại diện :" .... Tối nay ăn bữa cơm chứ ?"
Cũng một thời gian rồi không gặp người đại diện, toàn là thông qua điện thoại, cũng nên liên lạc một chút tình cảm.
Người đại diện là một tên gâu độc thân chừng ba mươi tuổi, gọi cái ra liền.
Ăn bữa cơm mà sồn sột sồn sột, nhìn cũng có chút lôi thôi lếch thếch. Khiến Alex cũng cảm thấy đau cả trứng.
Hồi cậu mới vừa đến Đế Đô, vẫn là một thằng nhóc ngây ngô không biết gì, người ta giới thiệu người đại diện cho cậu, cậu vẫn rất cảm kích. Bởi vì bản thân không có nhiều mục tiêu theo đuổi, không chết vì đói là được, đi theo người đại diện này kiếm ăn, cũng không cảm thấy sao cả.
Đến sau này đi theo Quách Trí, Quách Trí không ngừng tỏ thái độ coi thường đối với người đại diện phế thải của cậu.
Quách Trí quen biết không ít người đại diện, trong đó có mấy người đại diện kim bài rất trâu bò. KHông có gì ngạc nhiên khi chướng mắt người đại diện này của cậu.
Đến cả cậu, lúc này tỉ mỉ đánh giá người đại diện của mình, cũng cảm thấy nhức cả trứng. Cậu chính là một người rất suy sụp, đối với chính bản thân mình vẫn nhận thức một cách rõ ràng, giờ đây nhìn lại người đại diện này, mới phát hiện cũng là một gã bạc nhược.
Năng lực bình thường, thực sự chẳng ra làm sao khi lăn lộn trong nghề đại diện .
Vốn dĩ cậu muốn liên lạc với anh ta chút tình cảm, để anh ta suy nghĩ nhiều về công việc cho cậu một chút. Kết quả thấy dáng vẻ này của anh ta, mới phát hiện ra dường như anh ta cũng khẳng khá hơn mình là bao. Không khỏi cảm thấy mất hứng thú.
Người đại diện lại không phát hiện ra cảm xúc biến hóa của cậu, anh ta ăn đến là vui vẻ. Nghĩ rằng nhóc Alex này xem như có lương tâm. Cuối tuần còn nhớ đến tên đàn ông độc thân như anh ta.
Nghĩ tới một vài kẻ vô ơn phụ nghĩa, anh ta dẫn dắt họ ra mắt lần đầu tiên, kết quả có được cơ hội rồi thì mấy kẻ đó liền vỗ cánh bay cao, ném anh ta sang một bên. Thật mẹ nó bạc bẽo !
Nghe người đại diện oán giận, Alex không nói gì, im lặng rót đầy rượu cho anh ta.
Cảm thấy các tiền bối làm rất đúng, cũng làm tấm gương cho cậu.
Tốt rồi. Trở về nói chuyện với chị Quách một chút thôi, đường đi nước bước của chị Quách rộng lớn, nhờ chị Quách giúp cậu đổi người đại diện thôi.
Cậu biết cậu đưa ra yêu cầu này, chị Quách nhất định sẽ giúp đỡ.
Chị ấy thích cậu vươn lên, thích cậu để tâm vào công việc.
Chị ấy thích cậu làm những việc này, trên thực tế cá nhân cô không nhận được lợi ích nào, tất cả đều là muốn tốt cho cậu.
Chị Quách chính là như vậy.
Alex thở dài, lấy chìa khóa ra và vặn mở cánh cửa.
Có hơi muộn, phòng khách tối om.
Nhưng huyền quan lại sáng đèn, ánh sáng êm dịu chiếu xuống đỉnh đầu, bao trùm người đứng trong đó.
Như thể nói lên, về rồi à, về rồi à .
Alex biết, Quách Trí đã trở lại .
Cậu đứng trong ánh sáng đó, biết cô đang ở nhà, trong lòng ..............
Căng đầy .