Edit : Michellevn
Quách Trí trốn trong toilet văn phòng hút thuốc.
Nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, quả thực cũng rất tồi tệ. Sống phóng đãng với một tên người mẫu trẻ, chẳng có gì đáng nói cả .
Cô suy nghĩ sáng suốt và hiểu rằng, khoảng cách giữa cô và Alex quá lớn, không thể có kết quả. Cứ tiếp tục lăn lộn với cậu như này, chỉ có thể làm phí thời gian của mình. Cô khác cậu, cô không có thời gian, không có nhiều thanh xuân như cậu nữa.
Cậu hoàn toàn có thể chơi với cô vài năm, thì dù sau mấy năm đó, cậu cũng vẫn có thể được xem là một " thanh niên". Mà cô, nếu qua ba mươi tuổi rồi, thì trong mắt bao người, cô đã chuyển từ "lớn tuổi" sang "trung niên". Giá trị của cô trên thị trường hôn nhân sẽ lại càng giảm xuống.
Suy nghĩ kỹ càng về điều này, Quách Trí càng thêm buồn bực.
Alex giống như một cơn nghiện.
Là cơn nghiện của cô.
Chỉ chạm chút xíu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã sinh ra tính ỷ lại cùng tính chất biệt lập(*)
(*)Thuộc tính mà một thứ không cho phép một thứ khác cùng tồn tại trong cùng phạm vi với chính nó.(https://vtudien.com)
Điều này không tốt, vô cùng không tốt.
Cơn nghiện này, nhất định phải bỏ.
Vì vậy, đối với Triệu Thiên Trác, ban đầu Quách Trí cũng chỉ cảm thấy tàm tạm, nhận được điện thoại của Triệu Thiên Trác, trở về phòng làm việc, sau khi xoay bút giữa các ngón tay nhiều vòng, đã vui vẻ đồng ý cuộc hẹn vào tối thứ sáu.
Sáng sớm thứ sáu, cô mặc váy.
Lúc ấy Alex nhìn thấy liền có chút sững sờ.
Từ trong gương, Quách Trí thấy vẻ mặt bất an của cậu, cô thoáng do dự, song vẫn dằn lại mà quyết tâm nói với cậu:" Hôm nay tôi có hẹn. Tối không về ăn cơm đâu."
Không phải tiệc tùng, không phải tụ hội, mà là hẹn hò.
Cô lại còn mặc váy.
Gương mặt Alex lúc ấy hơi tái đi.
Quách Trí dời ánh mắt, chỉ làm như không thấy.
" Cậu cũng ra ngoài chơi đi, đừng cứ mãi buồn chán ở nhà. Mấy nhóc tuổi trẻ các cậu, không thể giống tôi." Cô nói bằng giọng bâng quơ nhẹ nhàng, vạch rõ khoảng cách giữa cô và cậu.
Cô nói xong, rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn cậu.
Có một số việc không cần nói rõ, cô biết cậu không ngốc. Không những không ngốc mà còn rất tinh tế và nhạy cảm. Lời cô muốn nói, hẳn là cậu có thể đã hiểu.
Alex cảm thấy khó thở. Ánh mắt cô nhìn cậu, khiến cậu nhớ tới Mục Dung và Lưu Thiền Nguyệt.
Khi đó cậu mới hiểu rằng, phụ nữ dù già hay trẻ, xấu xa hay nhân hậu, thì khi tàn nhẫn hóa ra đều giống nhau.
Khoảnh khắc cô quay lại nhìn cậu, cậu thấy trên gương mặt cô không có biểu cảm gì cả.
Không hề giống Quách Trí chút nào.
Trước giờ biểu cảm của cô luôn phong phú. Cho dù là nghiêm khắc, đùa cợt, nghiêm túc, trêu chọc , hoặc là khi những ngón tay mô tả đường nét khuôn mặt cậu, đều mang theo quyến rũ và mê đắm. Cho dù đó là gì, cô đều rất sống động.
Chưa bao giờ cô vô cảm như này.
Cậu sững sờ một lát rồi chạy theo, muốn nói gì đó với cô, nhưng cửa thang máy đã đóng lại, không thể ngăn lại.
Dũng khí đuổi theo của cậu liền tiêu tan. Cậu không chắc biểu tình của cô mà cậu vừa trông thấy trước đó, liệu có phải là ảo ảnh hay không ?
Cô có hẹn, chắc chắn là đàn ông.
Cô là cô nàng lớn tuổi, bị gia đình không ngừng thúc giục kết hôn, cậu biết cô phải chịu áp lực từ gia đình. Nếu cô có thể có được một đối tượng kết hôn phù hợp, đối với cô .... là chuyện tốt.
Đúng vậy, là chuyện tốt.
Điều đó khẳng định là ..... so với kiểu tình hình ở bên cậu hiện giờ ..... tốt chứ ?
Alex đứng ở trước thang máy, suy nghĩ mông lung.
Suy sụp.
***
Sau khi tan tầm, Quách Trí cởi áo khoác nhỏ, để lộ bờ vai gầy và cánh tay thon thả. Rồi đi vào toilet dặm lại lớp trang điểm.
Triệu Thiên Trác với chiếc Maserati màu đỏ đợi cô dưới lầu văn phòng làm việc, trông thấy đôi chân thon dài thẳng tắp dưới lớp váy ngắn, ánh mắt liền sáng lên, mỉm cười mở cửa cho cô.
Tối thứ sáu ồn ào náo nhiệt, lúc họ ra khỏi quán bar đã là mười giờ, rất nhiều người mới trang điểm xong mà đến.
Đỗ xe có hơi xa, Triệu Thiên Trác kêu cô đứng ở cửa chờ, anh ta chạy xe tới.
Trong lúc chờ đợi, Quách Trí có chút choáng đầu, rượu hôm nay hơi nồng. Cô đứng trong chốc lát, Triệu Thiên Trác vẫn chưa tới, cô liền ngồi xổm xuống ôm lấy chân vùi đầu vào.
Bên tai vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Triệu Thiên Trác từ trên xe bước xuống, kéo cô :" Không sao chứ ?"
" Không sao ...." Cô cầm tay anh ta, mượn lực," Có chút choáng."
Cô đứng lên, hơi lung lay một chút. Triệu Thiên Trác đỡ lấy cô, tay đặt lên lưng cô.
Qua lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay. Gần đến mức, có thể nghe được tiếng thở.
Quách Trí ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sáng ngời của người đàn ông, vẫn đang nhìn cô nhíu nhíu mày. Có một số việc không cần nói, dựa vào sự xâm nhập lẫn nhau của các hormone có thể hiểu được ý tứ của nhau.
Dáng dấp của người đàn ông này thật sự không tệ. Huống chi còn có chiếc Maserati màu đỏ làm nền cho anh ta nữa.
Quách Trí đã cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của một vài cô gái trẻ lúc đi ngang qua.
Cô khẽ cười.
" Hôm nay tôi không muốn về nhà ..... Có chỗ cho tôi đi không ?" Liếc nhìn anh ta, cô hỏi bằng giọng nhàn nhạt. Giọng điệu lười biếng, mang theo chút men say.
Khóe môi Triệu Thiên Trác cong lên.
" Tất nhiên ..... " Anh ta nói.
Bàn tay đỡ phía sau lưng, nhẹ nhàng trượt xuống vòng eo. Động tác vô cùng đơn giản, nhưng lực độ và chừng mực của sức ấn nhẹ từ bàn tay cùng các đầu ngón tay lại dễ dàng khơi gợi lên hormone trong cơ thể Quách Trí. Chứng tỏ kinh nghiệm phong phú của anh ta trong chuyện trai gái.
Làm cho Quách Trí hơi ngạc nhiên. Xưa giờ Quách Trí cũng tự nhận mình là một tay lái già, thì đây vẫn là lần đầu tiên chạm trán với người đàn ông ở đẳng cấp này.
Cô nheo mắt nhìn Triệu Thiên Trác, phải thừa nhận rằng trong lòng có chút chờ mong.
Hiển nhiên là Triệu Thiên Trác đã nhìn ra, cánh tay anh ta siết chặt lại, ghé sát vào lỗ tai Quách Trí, thì thầm :" Tới chỗ tôi đi ...."
Quách Trí cười cười.
***
Thứ sáu, Alex không đi chơi mà ở nhà đợi Quách Trí về, mặc dù biết rõ .... cô có hẹn.
Kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường trôi qua từng vòng, lòng cậu càng thêm bất an.
Cậu đến đến rất khuya, đợi mãi chẳng thấy Quách Trí chỉ thấy một tin nhắn.
【Tối nay không về.】
Alex sững sờ nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó.
Quách Trí là một phụ nữ trưởng thành hai mươi tám tuổi, ban ngày cô hẹn hò, tối không về nhà, ý nghĩa là gì ..... Alex rất hiểu.
Trước đây, thậm chí cậu đã từng nghĩ về việc xảy ra tình huống này. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, vẫn giáng cho cậu một đòn phủ đầu.
Hung ác .
***
"Liêu Viễn!Liêu Viễn! Mày nói thích là gì ?"
Bạn học giường dưới đá lên giường cậu. Liêu Viễn vốn sắp ngủ, bị cậu ta làm cho tỉnh giấc, mơ mơ màng màng :" Làm gì thế ?"
" Hỏi mày đó ! Này, mày nói coi..... Rốt cuộc thích là gì ?"
" Gì hả......" Liêu Viễn xoay người vào trong, muốn ngủ tiếp.
" Này này, đừng ngủ mà !" Bạn học bám vào thanh vịn giường, thò cái đầu vào." Mày nhìn cái này chút coi, tao cảm thấy viết rất hay ..... Thích, chính là muốn độc chiếm."
Nói xong, cầm cuốn sách gõ vào đầu Liêu Viễn, gõ cho cậu tỉnh luôn, buộc cậu phải xem.
Nam sinh này thích hoa khôi học đường, bày tỏ mấy lần đều bị từ chối, nhưng vẫn không bỏ cuộc. Trong tình yêu, con trai cũng đa sầu đa cảm như con gái, luôn đọc mấy bài viết về thể loại văn súp gà tình yêu.
Vì có quan hệ tốt với Liêu Viễn, cứ hay lôi kéo Liêu Viễn để kể ra mối tình đơn phương say đắm của mình.
Liêu Viễn thì đặc biệt không muốn dính líu đến chuyện này.
Bởi vì hoa khôi học đường đã bày tỏ với cậu.
Cậu không nghĩ gì đến yêu đương, như là không hiểu biết. Càng không thể, biết rõ thằng bạn giường dưới thích cô gái này đến mức không ngủ được, lại vẫn đi tiếp nhận lời tỏ tình của cô gái ấy.
Đương nhiên cậu đã từ chối. Nhưng cũng chẳng nói cho ai biết, càng không có dự định để cho thằng bạn giường dưới biết được.
Bị thằng bạn làm cho tỉnh giấc, cậu chỉ có thể bất lực nhận lấy súp gà tâm linh kia, đọc qua một cách nhanh như gió.
Bài súp gà đó nói, thích, là một loại dục vọng muốn được độc chiếm.
Trong cuộc sống của cậu dường như chưa từng có được cái gì, thì có gì đâu mà độc chiếm.
Hoàn toàn không thể hiểu được.
***
Độc chiếm .....
Vậy độc chiếm là gì vậy nhỉ ?
Không nói rõ được. Nhưng khẳng định có tính chất biệt lập, còn có thể khiến người ta phát điên lên vì ghen tuông mất kiểm soát.
Nước lạnh phun ra từ vòi hoa sen, dội xuống cơ thể trẻ trung và rắn chắc của Alex.
Nhưng không dập tắt được nỗi lòng như lửa đốt của cậu.
Vừa nghĩ đến việc Quách Trí làm chuyện đó với người đàn ông khác, Alex...... Liêu Viễn, liền cảm thấy mỗi giọt nước lạnh dội lên da thịt mình đều đau đớn.
Cậu biết rõ, đây là sinh hoạt của cô, là cuộc sống của cô.
Cậu biết rõ, bất kỳ người đàn ông nào cô lựa chọn đều có thể phù hợp với cô hơn cậu.
Rõ ràng cậu đã tự nhủ, chỉ cần cô tốt là được.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy đau đớn từ trong xương cốt.
Bởi vì thích, cho nên muốn độc chiếm.
Hóa ra là như vậy.
Nện một cú thật mạnh vào tường, máu chảy dọc men theo vách tường rồi nhanh chóng bị dòng nước lạnh cuốn trôi .....
***
Sáng thứ bảy, Liêu Viễn giật mình nghe tiếng động cơ vang rền, nhưng không đi đến bên cửa sổ đứng xem như lần trước.
Cậu đứng chở ở cửa.
Quách Trí mở cửa ra, bị cậu làm cho hết hồn.
" Sao mà sừng sững ở đây ?" Cô trách mắng.
Nét mặt cô thoải mái, hiển nhiên là đã trải qua một buổi tối được xem là vui vẻ.
Liêu Viễn nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của cô. Áo khoác nhỏ của cô để ở phòng làm việc, không che được vết đỏ chói mắt rành rành trên xương quai xanh.
Liêu Viễn lại cảm nhận được đau đớn mà cậu đã trải qua hồi đêm, thậm chí trực tiếp hơn, và bén nhọn hơn.
Quách Trí biết cậu đang nhìn cái gì. Theo bản năng lấy tay che lại, hơi mất tự nhiên.
Kế tiếp lại cảm thấy mình cứ như gặp quỷ, sao cô phải mất tự nhiên chứ ? Chẳng có lý do gì cả.
Cô buông tay xuống, bình tĩnh để lộ ra dấu vết của cuộc hoan ái đêm qua, nói :" Đừng sừng sững ở đây nữa."
Nói xong khẽ đẩy Liêu Viễn.
Không đẩy được.
Quách Trí nhíu mày lại.
Liêu Viễn hít sâu một hơi, thu hết dũng khí nói :" Quách Trí ...."
Cậu gọi tên cô.
Mặc kệ cậu tính nói gì, Quách Trí cũng sẽ không cho cậu cơ hội. Cô quả quyết chặn lời cậu, hỏi :" Hôm nay đã hẹn xem phòng chưa ?"
Câu hỏi sắc bén này ngay lập tức kéo Liêu Viễn trở lại hiện thực yếu ớt, dũng khí tiêu tan.
Quách Trí lại đẩy cậu, đã đẩy ra được. Cô không để ý đến cậu nữa, đi thẳng vào phòng ngủ luôn.
"Nhân dịp cuối tuần hẹn xem nhiều phòng đi. Cũng không nói đuổi cậu, mà là cậu ở chỗ tôi cũng hơn một tháng rồi ...."
Cô nói xong, mở tủ quần áo lấy bộ quần áo mặc ở nhà, chuẩn bị thay.
Cậu trai bất ngờ ôm chầm lấy cô từ phía sau.
" Quách Trí.... chị không cần em nữa sao ?" Cậu nói, trong giọng nói mang theo giọng mũi.
Không được mềm lòng, không được mềm lòng ! Quách Trí tự nói với chính mình.
Nhưng cô đấu tranh hồi lâu, vẫn không nhẫn tâm được.
" Nói gì thế .... " Cô cố gắng dịu giọng hết mức có thể, gượng gạo nói ," Gì mà cần với không cần. Chỉ là .... cậu cũng không thể ở chỗ tôi mãi được ...."
Liêu Viễn siết chặt cánh tay, ghì đến mức khiến cô có chút khó thở.
" Mau buông ra ...." Cô nói.
Đột nhiên cậu đẩy cô xuống giường rồi đè lên cô. Mãnh liệt hôn lên cổ cô, xương quai xanh của cô ..... Những nơi nào còn dấu vết, cậu lại càng hôn mạnh và cắn.
Như là muốn ghi đè lên.
Lúc này Quách Trí nào có lòng dạ mà hoan ái. Nói sao thì cô đã vui vẻ cùng một người đàn ông khác còn chưa tới hai mươi bốn giờ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể cùng lúc vui vẻ với hai người đàn ông khác nhau được.
"Alex, buông tôi ra ........" Cô nói, cố gắng đẩy người đàn ông trẻ tuổi ra khỏi người mình.
Nhưng không đẩy được, chẳng những không đẩy được, mà cậu còn kẹp chặt luôn cánh tay cô đẩy cậu ra, ấn sang một bên. Gặm cắn cô một cách bừa bãi, còn xé quần áo cô.
Quách Trí vùng vẫy mấy lần đều không phản kháng được.
Cô vừa sợ vừa giận.
Cô đã ngủ với cậu.
Nhưng bất kỳ hành vi tình dục nào không được sự đồng ý của phụ nữ thì đều là hiếp da^ʍ .
"Liêu Viễn!" Quách Trí tức giận hét lên.
Nếu cậu vẫn không chịu buông ra, cô sẽ phải kiên quyết cho cậu hai cái bạt tai ! Sau đó kêu cậu cút khói nhà cô !
Nhưng Liêu Viễn không tiếp tục dùng vũ lực nữa. Nghe cô hét lên tên cậu, cơ thể cậu chấn động, liền ngừng lại.
Buông lỏng tay cô, cũng không gặm cắn cô nữa ..... Cậu đè trên người cô, vùi vào cổ cô, thì thào :" Xin lỗi, xin lỗi ...."
"Quách Trí..... " Cậu nghẹn ngào," Chị đừng không cần em...."
Trái tim Quách Trí, bỗng nhiên mềm mại.