Chương 46

Edit : Michellevn

Quách Trí giằng lấy điện thoại của Alex, sẵng giọng :" Làm gì hả, tôi cũng đâu phải trẻ con, còn phải để người ta ở bên cạnh. Đi đi, đã hẹn với người ta rồi không phải sao."

" Vậy chị thì sao ?"

" Cần cậu lo chắc . Một là tôi xem phim, hai là chút nữa ra ngoài đi dạo.... Tôi còn chưa nghĩ nữa ."

Alex do dự một lát rồi thử hỏi :"Chị Quách.... Có muốn đi cùng em không ?"

"Hả ?" Đây quả thực là lựa chọn bất ngờ. Hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Quách Trí.

Alex lại cảm thấy không phải là không được. Cậu nói bằng giọng dè dặt :" Người chơi bóng cùng đều là quen biết trên sân, họ đều là học sinh."

Điều này có nghĩa là, không phải người trong giới của cậu và Quách Trí. Chuyện Quách Trí để ý bị người khác biết về cơ bản sẽ không xảy ra.

"Chị Quách, đến xem em chơi bóng nhé !" Alex nhìn Quách Trí với một chút mong đợi.

Quách Trí vốn có hơi do dự, ngước mắt lên nhìn đôi mắt sáng ngời của Alex ..... Đột nhiên có chút không đành lòng từ chối. Thành thật mà nói, kể từ khi quen biết Alex, dường như cậu chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến yêu cầu của cậu. Thậm chí đến cả sự việc Thánh Nguyên, đến cùng cậu cũng không mở miệng, vẫn là cô ép hỏi cậu,rồi cuối cùng đưa cậu vào dự án đó.

Trước giờ cậu đều luôn ưu tiên cô trong mọi việc.

Nghĩ đến đây, lòng Quách Trí mềm lại, liền đáp ứng :" Được rồi, đi xem nào ."

Gương mặt của Alex lập tức tràn đầy vẻ tươi cười giống như một đứa bé nhận được viên kẹo yêu thích. Trước giờ cậu là một thiếu niên chán nản, trên người cậu thiếu nhất chính là cảm giác tươi sáng mà một người trẻ ở độ tuổi này nên có. Ngẫu nhiên tràn ra nụ cười vui vẻ, thì có vẻ hiếm có và đáng quý.

Trái tim của Quách Trí ..... mềm đến rối tung.

" Lái xe đi nhé ." Cô vội vàng che giấu.

" Ừm ." Alex vui vẻ gật đầu.

Nơi Alex chơi bóng là ngay tại trong Nhị Hoàn, bên cạnh công viên đồng tính nổi tiếng của Đế Đô. Cách nhà Quách Trí không xa lắm, không đến hai mươi phút là đã đến nơi.

Tuổi của những thằng nhóc đó quả thật cũng không lớn, đều là học sinh ở trường. Tất cả đều mặc áo ba lỗ bên ngoài áo thun giống như Alex, trông giống như đồng phục của đội.

Họ cất tiếng chào hỏi Alex và cùng nhìn sang Quách Trí.

Alex thực sự rất muốn nói cho người khác, rằng đây là người phụ nữ của cậu. Thế nhưng cậu biết, ngày mà cậu có thể giới thiệu Quách Trí với người khác như vậy, còn xa xôi lắm.

"Chị tôi." Cậu nói.

Thế là mấy cậu nhóc đều gọi " Chị" hết sức là lễ phép.

Kinh nghiệm xã hội của Quách Trí, đối phó với những thằng nhóc choai choai còn đang trong tháp ngà này hiển nhiên là chuyện nhỏ. Cười tủm tỉm gật đầu với từng người một, làm mình thực sự giống như chị gái của Alex.

Hôm nay cô cũng vừa đi tập gym về, cũng mặc một bộ đồ thể thao, trông vẫn trẻ hơn bình thường, dường như so với Alex thì tuổi tác cũng không chênh lệch là bao.

" Chỉ chờ cậu thôi đấy !" Một anh chàng nói với Alex.

" Tới liền !" Alex bắt đầu làm nóng người.

Quách Trí nhìn ra ngay :" Các cậu là ..... định đánh đội hả ?"

"Vâng. Hẹn người ta thi đấu rồi." Anh chàng kia cười bảo.

Đã hẹn người ta thi đấu, mà cậu còn nói không đi là không đi.

Quách Trí lườm Alex.

Alex cười cười, vặn người, kéo dãn cơ thể.

Đâu có phải là thi đấu thật sự gì chứ, chẳng qua chỉ là một nhóm yêu thích tự hẹn chơi mà thôi. Nói về điều này, cậu thực sự mong muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh Quách Trí hơn.

Mặc dù cậu đang âm thầm cố gắng, nhưng thời gian cậu và Quách Trí có thể ở bên nhau .... Quả thật là không có cách nào bảo đảm. Thực tế Alex hiểu rõ, những ngày sống chung như này, không biết chừng một lúc nào đó sẽ kết thúc.

Đặc biệt là chiếc vòng tay Bvlgari kia, khiến cậu cảm thấy cực kỳ nguy cơ .......



Đội bên kia lớn tuổi hơn, giống như đều là người đi làm. Nhìn từ thể hình thì rõ ràng là có sự khác biệt so với đội bên Alex.

Đích xác như vậy, không có cách nào cho chuyện này cả.Yếu tố sinh lý đã quyết định, đàn ông ở độ tuổi của Alex, ngoại trừ những người cố gắng rèn luyện cơ bắp, thì còn lại về cơ bản đều gầy tong teo. Mấy cậu chàng trong đội Alex, ngoại trừ Alex, thì hầu hết đều như cây tre. Đội đi làm kia thì hoàn toàn khác biệt. Đến tuổi rồi nếu không có ý chí kiên trì luyện tập lâu dài, lúc trẻ tuổi dù có đẹp trai đến đâu đi nữa, thì cũng đến lúc phát tướng thôi. So với những chàng trai đội Alex thì người nào cũng béo hơn.

Xem ra đều là khách quen ở chỗ này, họ nhanh chóng dọn sạch sân thi đấu, và rất nhiều người kéo đến theo dõi trận thi đấu.

Quách Trí ngồi trên băng ghế bên cạnh sân thi đấu và xem một cách thảnh thơi .

Người hai đội vào trận, cô cũng chỉ thấy ở đó có mỗi mình Alex là lấp lánh .

Thực sự, chàng trai này sẽ tỏa sáng !

Trong bao người như vậy, vừa liếc mắt cô đã trông thấy cậu, và cũng chỉ có thể nhìn đến cậu. Những người khác ..... Toàn bộ đều bị làm mờ nền hậu cảnh.

Cái thời buổi nhìn mặt này !

Alex không hổ là người từng đánh cho đội tuyển của trường, kỹ thuật khá là nổi trội. Cùng với ngoại hình xuất sắc, ở trên sân cậu rực rỡ một cách chói mắt.

Hiển nhiên như một Lưu Xuyên Phong.

" Liêu ----- Viễn ! Liêu ---- Viễn !"

" Liêu Viễn cố lên !"

Quách Trí bị tiếng hò hét này khuấy động màng nhĩ. Quay đầu nhìn qua, một vài cô gái ngồi trên băng ghế bên cạnh cô, đang không ngừng cổ vũ Alex cố lên.

Không chỉ hay hò hét mà còn muốn đứng lên nhảy một cái.

Đó là sự phấn khích và dạt dào thanh xuân mà một cô gái trẻ ở độ tuổi này nên có. Mặc dù Quách Trí xem thi đấu cũng thấy thích thú, nhưng cô thực sự không có nhiệt tình để nhảy lên hò hét như vậy.

Những cô gái này đã gọi thẳng tên của Alex ra, cô không kìm được mà quan sát họ nhiều hơn một chút.

" Chị à, chị tới cùng Liêu Viễn phải không ?" Trong số đó một cô gái tóc ngắn nhanh chóng chú ý đến cô, bèn lại gần bắt chuyện.

Quách Trí gật đầu " ừ" một tiếng. Không nhiệt tình cũng không lạnh đạm.

" Chị à, chị và Liêu Viễn quan hệ thế nào ạ ?"

Quách Trí ngần ngừ rồi đáp :" Tôi là chị cậu ấy."

Cô gái tóc ngắn liền Wow một tiếng rồi nói :" Thì ra là chị gái ạ !"

" Chị, em là Từ Đan .Em là bạn gái của Triệu Hiên." Cô gái tóc ngắn tự giới thiệu một cách nhiệt tình, thấy Quách Trí có chút mơ hồ, thì chỉ vào một chàng trai trên sân rồi nói :" Đó, chính là người đó. Bạn trai em đó. Anh ấy thường chơi bóng với Liêu Viễn."

Quách Trí liền mỉm cười " Ồ" một tiếng. Mang tính khách sáo lịch sự, nhưng thái độ thì xa cách.

Cô gái tóc ngắn tựa như không hề nhận ra, kéo một cô gái khác cột tóc đuôi ngựa tập chung lại trên băng ghế của Quách Trí.

" Chị, sao trước đây em chưa từng thấy chị đến ạ ?" Cô ấy hào hứng hỏi han.

Thực ra Quách Trí có hơi không thích. Khi một người đến độ tuổi nhất định, dần dần mất đi sự nhiệt tình và đơn thuần của tuổi trẻ. Nếu gặp ai đó, sẽ thành thói quen giữ một khoảng cách nhất định. Khoảng cách mang tính xã giao này, sẽ cho người ta cảm giác an toàn. Đại đa số người trưởng thành bước vào xã hội, đều sẽ cẩn thận chú ý đến việc giữ khoảng cách an toàn với người khác.

Cô nàng này đã phá vỡ quy tắc xã giao và xâm nhập vào phạm vi khoảng cách an toàn.

Nếu cô nàng là một người trưởng thành thực thụ, thì với tính cách có phần gai góc của Quách Trí, chắc chắn sẽ phải nói một hai câu.

Nhưng cô nàng vẫn chỉ là một học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường mà thôi, và Quách Trí cảm thấy rằng không nên dùng nhưng quy tắc xã giao của người trưởng thành để áp dụng lên những đứa trẻ này.

Ở những đứa trẻ này, tuy có sự liều lĩnh không hiểu quy tắc, nhưng cũng có sự hồn nhiên và nhiệt tình mà người trưởng thành đã mất đi.

Quách Trí cho rằng những cái đó đều rất đẹp đẽ.

Cô liền nhịn .

Cô chuyển chiếc túi thể thao của Alex vào trong nhường chỗ cho các cô ấy. Cười bảo :" Bình thường tôi phải đi làm ."

"Vậy ư, vừa nhìn chị thì đúng là người đi làm mà." Cô nàng tóc ngắn dướng như có hơi hâm mộ mà nói.

Đối với chuyện " Đi làm" này thì trong giọng nói vẻ không hiểu lắm.



Quách Trí cười cười. Thời điểm cô là học sinh cũng như này, luôn hiếu kỳ và hướng tới thế giới của người trưởng thành. Nghĩ rằng rời sân trường bước vào xã hội, chính là một chuyện làm người ta kích động.

Đến lúc thực sự rời khỏi sự bảo hộ của tháp ngà, bước vào xã hội đầy màu sắc này, mới biết xã hội này có bao nhiêu thờ ơ.

Đấu đá lục đυ.c, chính trị văn phòng. Quan hệ con người có đôi khi khiến người ta muốn ói.

Nhưng những đứa trẻ này vẫn chưa hiểu được. Các cô ấy nghĩ rằng xã hội bên ngoài cổng trường đầy màu sắc và đáng mơ ước. Ánh mắt của họ, sáng ngời và trong suốt, lấp lánh suôn sẻ, là sự đơn thuần mà chỉ có tuổi trẻ mới có.

Khi cô soi mình trong đôi mắt của họ thì không thấy có những toan tính sành sỏi trong đó. Tính cách của cô cho dù có thẳng thắn đến đâu đi nữa, thì làm việc trong mấy năm nay, các góc cạnh cũng giống như được mài dần đi và trở nên mềm mại hơn.

Quách Trí nhìn những cô bé trẻ tuổi này, không hiểu sao liền trở nên buồn bã.

Cô gật gật đầu, không nói tiếp mấy lời đưa đẩy nữa, quay đầu sang xem trận đấu.

Trên sân Alex quả thực đẹp trai không tả được. Mồ hôi đổ xuống từ bên tóc mai, tình cờ lóe lên dưới ánh mặt trời, tăng thêm mấy phần gợi cảm.

Thỉnh thoảng nhấc vạt áo lên lau mồ hôi, để lộ ra cơ bụng rắn chắc. Tiếng hò hét của mấy cô gái bên cạnh quả thực có thể làm vỡ màng tai của Quách Trí.

Khiến cô có hơi buồn cười, lại có chút đắc ý.

Còn có chút dễ chịu mờ ám.

Ây dô, mình cũng thật ấu trĩ. Quách Trí không khỏi bật cười.

Tầm mắt của cô dõi theo Alex trên sân, từ từ nhìn ra thứ gì đó.

Cho tới giờ, cô luôn coi cậu là một thằng nhóc đang lớn, luôn cho rằng cậu ngây ngô, không thành thục, không hiểu sự đời, thậm chí còn từng phê bình cậu non nớt khờ dại.

Nhưng đó thực sự là có hơi bất công. Bởi vì tiêu chuẩn mà Quách Trí đánh giá là đối với những người đàn ông trưởng thành lõi đời thành thục mà cô thường hay tiếp xúc.

Cho đến khi so sánh Alex và những người cùng tuổi với cậu, những người chưa thực sự trưởng thành, còn đang được bảo vệ rất tốt trong tòa tháp ngà, thì có thể dễ dàng nhìn ra cậu khác họ.

So sánh với những đứa trẻ này, trong ánh mắt Alex trầm ổn hơn nhiều, thậm chí còn có một hai phần sắc sảo chưa hình thành. Đó là thứ chỉ có thể có được sau khi trải qua sự mài dũa của xã hội.

Rõ ràng là cậu khác với những đứa trẻ này.

Cậu đã rời khỏi cha mẹ, một mình lang bạt kiếm sống ở thành phố lớn xa lạ.

Tự mình đối mặt với xã hội đầy màu sắc lạ lùng, tự mình nuôi sống bản thân.

Tuy rằng tuổi trẻ, nhưng cậu thực sự đã là người đàn ông.

Tầm mắt Quách Trí dõi theo cậu, không thể rời đi.

" Chị , chị ơi !"

Giọng nói của cô gái trẻ kéo đầu óc của Quách Trí quay lại, cô " ơi" một tiếng, quay qua.

Vị trí bên cạnh không biết đổi người từ lúc nào, cô nàng tóc ngắn chuyển đi, ngồi cạnh cô giờ là là cô gái cột tóc đuôi ngựa.

Trong mấy cô gái theo dõi trận thi đấu, cô ấy là đẹp nhất, và thu hút nhất. Vẻ đẹp trong trẻo mang theo diễm lệ, đường nét khuôn mặt lại thiên về phong độ của người trí thức.

Thật sự vừa nhìn đã mến !

Quách Trí cô là một người háo sắc.

Cái gọi là háo sắc, không phải chỉ mê giai đẹp. Mà là mê tất cả những cái gì đẹp đẽ.

Đối mặt với cô bé đẹp đẽ như vậy, đáy lòng chị gái Quách quả thực liền tràn trề tình yêu thương.

" Ơi?" Cô cười tủm tỉm, vô cùng ôn hòa, " Gì vậy em ?"

" Chị ...." Cô gái chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng, lại có chút bạo dạn, cố lấy dũng cảm mà hỏi :" Liêu Viễn, anh ấy ... anh ấy có bạn gái không ạ?"

Quách Trí:"........"

Yo!