Chương 1: Thịnh Vãn Tinh liếʍ khóe môi phát đau

Chương 1. Thịnh Vãn Tinh liếʍ khóe môi phát đau

Hải thành ( Thành phố biển) là đô thị ồn ào và xa hoa bậc nhất trong khu Á Thái, là mạch máu chủ yếu để phát triển kinh tế của toàn Châu Á.

Mấy tháng trước, nhà giàu số một của Lâm Dương – Thịnh gia đã chuyển đến Hải thành, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã thu mua mười mấy xí nghiệp nổi tiếng ở Hải thành, mạnh mẽ lũng đoạn* thị trường của tất cả các sản nghiệp* liên quan đến nguồn năng lượng mới ở hải thành.

* Lũng đoạn thị trường: là thủ đoạn gây áp lực giả tạo làm cho giá cả chứng khoán tăng lên để kí©h thí©ɧ dân chúng mua.

* Sản nghiệp: là Tài sản bao gồm cả tài sản hữu hình và vô hình thuộc quyền sở hữu hay quyền sử dụng hợp pháp của một cá nhân để sinh sống, kinh doanh, tạo nên cơ nghiệp của cá nhân đó.

Tất cả phóng viên trong một đêm đều đem sự chú ý tập trung vào gia tộc tài phiệt* khổng lồ này.

* Tài phiệt: là tư bản tài chính có thế lực, nắm quyền chi phối kinh tế - chính trị ở các nước tư bản. Hiểu một cách đơn giản hơn, tài phiệt chỉ những người giàu có, có khả năng chi phối xã hội theo ý muốn.

Dã tâm – đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với gia tộc này.

Trong một biệt tự to lớn ở giữa lưng chừng núi, mấy chục nhân viên công tác từ sáng sớm liền bận rộn. Bọn họ đang bố trí hội trường cho lễ trưởng thành của tiểu thiếu gia Thịnh gia – Thịnh Vãn Tinh, đây là lần đầu tiên Thịnh tiểu thiếu gia xuất hiện trước mắt tất cả các phú hào* ở Hải thành, lại là lễ trưởng thành chỉ có một lần trong đời nên vô cùng quan trọng, tất cả mọi người thực cẩn thận.

* Phú hào: Người giàu và có thế lực trong một địa phương (cũ)

Trong một góc khuất, nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, tiểu thiếu gia – người vốn nên ngoan ngoãn đợi trong phòng ngủ lại trèo tường trốn khỏi nhà, giống điệp viên lẩn trốn bị tài xế của mình mang đi sân bay Hải thành, không chút do dự lên máy bay đến huyện Minh Tuyền.

Nếu bây giờ có người hỏi cậu vì sao muốn chạy trốn, cậu sẽ ngay lập tức tháo khẩu trang cho họ xem năm dấu ngón tay lằn trên má phải của mình. Hiểu?

Ai dám tin người hô phong hoán vũ trên thương trường như Thịnh gia gia chủ về nhà lại sẽ gia bạo con trai ruột.

—— Ai cũng tin, rốt cuộc cha già nhà mình nhìn qua liền không giống người tốt.

Thịnh Vãn Tinh liếʍ khóe miệng đang đau, quyết tâm phải cho cha già một bài học, trong ngày lễ trưởng thành lại không tìm thấy nhân vật chính, việc này nói ra sẽ làm ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn nhưng cũng nhất định sẽ ảnh hưởng đến ông ấy.

Thịnh Vãn Tinh gọi kế hoạch này là: Đả thương đối thủ một trăm tự tổn hại một vạn.

Trước khi máy bay cất cánh, Thịnh Vãn Tinh gửi cho mẹ mình một tin nhắn.

"Du lịch, an toàn, đừng nhớ mong."

Tài xế mang Thịnh Vãn Tinh ra ngoài tên là Kỳ Quốc, mới nhận chức ở Thịnh gia không lâu nên rất dễ dàng bị Thịnh Vãn Tinh mua chuộc.

Kỳ Quốc xem cậu tắt điện thoại lập tức vỗ ngực mở miệng bảo đảm: “Thiếu gia ngài yên tâm, ngài đến quê của ta tuyệt đối sẽ không bị tìm được, nếu bị tìm được thì hai mươi vạn (RMB) ta không lấy một đồng nào, trả cho ngài toàn bộ.”

“Đưa cho chú thì chính là của chú.” Thịnh Vãn Tinh lười biếng dựa lưng vào ghế, tâm trạng vô cùng thoải mái: "Quê chứ có gì đặc biệt sao? Sao chú có thể chắc chắn đến đó sẽ không bị tìm được ?

Kỳ Quốc ra vẻ bí ẩn nói: “Cậu đi sẽ biết.”

Thịnh Vãn Tinh tò mò chọn mi.

Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn sống dưới sự khống chế của Thịnh gia, chưa hề tham gia hoạt động tập thể, chưa từng lao động vườn trường, không chỉ bạn bè bị điều tra, thậm chí ngay cả chìa khóa phòng của cậu đều sẽ bị đánh rất nhiều chìa, cả người quan trọng lẫn người không quan trọng đều có thể trực tiếp vào phòng cậu, không hề có sự riêng tư.

Cái tát của ba chỉ là một cái cớ, nguyên nhân chính làm cậu không thể chịu đựng có thể là sự quan tâm cùng sự lải nhải hằng ngày, cùng những thứ vô hình làm cậu cùng những người xung quanh sinh ra ngăn cách, một bức tường mang tên “Thịnh gia”.

Cậu phải muốn tìm một nơi để trốn, không cần bao lâu, mặc dù chỉ có một tháng cũng đủ rồi.

Máy bay đáp xuống ở sân bay huyện Minh Tuyền, Thịnh Vãn Tinh đi theo Kỳ Quốc lên một chiếc tắc xi, tắc xi đi về hướng tây bốn– năm tiếng, lúc đầu đường còn tính bình thản, càng về sau bỗng nhiên đi lên một con đường đất, gồ ghề lồi lõm rất khó đi.

Thịnh Vãn Tinh yên lặng thắt chặt đai an toàn, biểu cảm không tốt hỏi: “Đây là muốn lái xe đến chỗ nào vậy?”

Kỳ Quốc chỉ vào ngọn núi cách đó không xa: “Thôn Bát Lí liền ở phía trước.”

Thịnh Vãn Tinh nhìn theo hướng hắn chỉ mặt tức khắc liền tối sầm.

Trước đó chú không hề nói cho toi nhà của chú lại ở sườn núi hoang!!!

Lời của tác giả:

Kỳ Quốc: Nhà cậu không phải cũng ở giữa sườn núi sao ( •́₃•̀ )