"Không sao đâu, Tiểu Niên." Lý Cách vội vàng an ủi: “Chuyện trên mạng chúng tôi đã đang tìm cách đính chính rồi."
Hoài Niên ngừng động tác lại: "Hả?"
"Khi đó trong xe có camera hành trình, cổng khu dân cư cũng có giám sát, còn có nhiều người chứng kiến! Mọi người đều có thể chứng minh người đó cố tình gây thương tích và bị cậu chế ngự. Tóm lại, cậu đừng lo, ngày mai cứ tham gia chương trình, đừng bận tâm chuyện trên mạng làm gì."
Hoài Niên càng nghe càng mơ hồ: "Mạng? Mạng gì?"
Lý Cách bị sốc.
"Cậu không biết sao?"
Hoài Niên biết gì chứ? Nghe Lý Cách nói vậy, cậu mới cầm điện thoại lên xem. Chỉ trong thời gian ngắn, #Hoài Niên cầm dao gây thương tích##Hoài Niên cảnh sát# đã leo lên top ba hot search.
Lý Cách lo lắng nhìn Hoài Niên, sợ cậu như mọi khi, gặp chuyện như thế này là phát điên, lại đòi chết đòi sống. Đây cũng là lý do Lý Cách mua đồ ăn vội vã trở về.
Sợ cậu nghĩ không thông, thời gian này tốt nhất là ở bên cạnh cậu vậy.
Hoài Niên xem rất chăm chú.
Không khí im lặng chỉ còn lại tiếng thở nhịp không đều của hai người. Căng thẳng là của Lý Cách. Hoài Niên thì rất bình tĩnh.
"Cũng khá là có tài đấy." Hoài Niên đánh giá.
Lý Cách cẩn thận đẩy dao trái cây trên bàn vào ngăn kéo: "Tài gì?"
Hoài Niên: "Tôi nói những người trên mạng chửi cũng khá là tài."
Cậu đưa màn hình điện thoại cho Lý Cách xem.
Đây là bài viết đầu tiên trên Weibo sau khi nhấp vào top hot search, bài viết có hình Hoài Niên cầm dao đe dọa một người đàn ông.
Bình luận đều là tiếng chửi rủa.
[Cái tên 208 này có thể chết nhanh đi được không, thật sự không muốn lãng phí lưu lượng để xem bất kỳ tin tức gì về cậu ta nữa.]
[Sao không phong sát cái tên này đi? Còn có thiên lý đạo lý gì nữa hay không!]
[Trước đây tôi tưởng cậu ta chỉ là cái loại luyến ái não, giờ tôi phát hiện cậu ta căn bản không có não. Nghĩ đến ngày mai cậu ta còn phải tham gia chương trình... tim tôi còn nguội lạnh hơn món ăn ở căng tin trường nữa.]
Thỉnh thoảng có vài lời khen ngợi.
[Phải nói rằng, mặc dù Hoài Niên có bệnh, nhưng gương mặt không có bệnh! Bức ảnh mờ thế này mà cũng không che được nhan sắc của cậu ấy.]
Khóe miệng Hoài Niên nhếch lên.
Cậu đã xác nhận rõ ràng với hệ thống vừa rồi: sau khi xuyên sách, cơ thể cậu vẫn là cơ thể của cậu. Chỉ là do vấn đề hòa nhập thế giới, tình trạng cơ thể không còn như trước thôi.
Lý Cách ngồi bên cạnh, không nói gì, quan sát biểu cảm của Hoài Niên, lúc thì cười, lúc thì u ám.
Anh ta thầm nghĩ không ổn.
Trước đây Hoài Niên tức giận đều bộc phát ra ngoài, đập đồ phá kính là chuyện thường.
Bây giờ...
Đừng để biến thành vết thương lòng nữa.
"Tiểu Niên, đừng xem nữa, cũng đừng để tâm." Lý Cách khuyên.
Hoài Niên: "Vậy sao mà được!"
"Người ta đang liều mình bị chửi để khen tôi đấy!"
Nhìn lại điện thoại, dưới bình luận khen ngợi đó quả nhiên là tiếng chửi rủa.
[Chủ thớt đừng để tam quan theo ngũ quan mà đi...]
[Hoài Niên chỉ toàn là fan nhan sắc, cậu cũng vậy chứ gì?]
Lý Cách: "...”
Biểu hiện của Hoài Niên không những không khiến anh ta an tâm, mà còn làm anh ta lo lắng hơn. Cảm giác như đứa trẻ này đã gần kề bờ vực sụp đổ hoàn toàn.
Anh ta với trách nhiệm của người quản lý, đẩy gọng kính đen, nghiêm túc nói: "Đừng sợ, Tiểu Niên, chuyện này hoàn toàn là vu khống, tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu."
Lý Cách nói là làm.
Nửa giờ sau, video ghi lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối được đăng tải bởi tài khoản marketing, cảnh sát địa phương cũng ra mặt đính chính.
Theo lý, chuyện này nên kết thúc tại đây.
Nhưng gió vừa lặng một chút, dư luận lại dấy lên.
[Nguy hiểm thế sao còn xuống xe? Chắc chắn là kịch bản này đã được sắp xếp từ trước rồi, muốn khiến cư dân mạng thương hại, để tẩy trắng đúng không?!]
[Đúng đúng, tôi không tin Hoài Niên có kỹ năng này.]
[Hơn nữa còn có người chụp được Hoài Niên sau đó đột nhiên thổ huyết ngất xỉu vào bệnh viện... diễn trò đúng không? Thổ huyết là máu giả phải không?! Muốn tỏ ra đáng thương hả!]